Nghĩ đến Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân không nhịn được hỏi một câu. Trong mắt tràn ngập vẻ mong đợi và lo lắng, dường như sợ đối phương nói không biết vậy.
Quay đầu nhìn về phía ca ca, phát hiện ánh mắt mong đợi của ca mình. Ánh mắt Nhiếp Đồng có chút tránh né, vẻ mặt áy náy nói.
- Thật xin lỗi ca ca, đệ còn chưa có biện pháp nào khác. Hóa thân thành thiên đạo, bất luận là đệ hay là đám người A Dục Vương chỉ có thể khiến cho nàng ngưng tụ thành hình. Thậm chí còn có hình thái con người, thế nhưng... Trí nhớ và suy nghĩ chỉ sợ cũng đã thay đổi, cho dù có sống lại thì chỉ sợ cũng đã không phải là người của trước kia nữa rồi.
- Trí nhớ, suy nghĩ thay đổi?
Nhiếp Vân lắc đầu một cái, nói.
- Như vậy tạm thời không nói tới nữa.
Nếu để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại mà trí nhớ và suy nghĩ của nàng đều thay đổi. Như vậy cũng sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
Người hắn muốn chính là nữ nhân mà hắn thương nhớ. Chứ không phải một cỗ thân thể trống rỗng.
- Ca ca, kỳ thực ca ca cũng không cần thương tâm như vậy. Đệ còn có một biện pháp, có thể khiến cho người đã hóa thân thành thiên đạo sống lại. Bất quá, cũng có thiếu sót, sẽ mất đi trí nhớ... Bất quá, nếu như đã có biện pháp như thế, sợ rằng sẽ còn có biện pháp khác tốt hơn. Chỉ là hiện tại thực lực của chúng ta còn không có đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144428/chuong-2641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.