Cô cô cô cô!
Ngay trong lúc bọn hắn đang hưng phấn thì đột nhiên bàn tay của Nhiếp Vân giật giật, chậm rãi chống xuống mặt đất rồi ngồi dậy.
- Đây là nơi nào? Các ngươi là ai? Ta là ai?
Một đạo ý niệm lập tức bao phủ cả căn phòng, giống như sóng biển kinh thiên.
Nếu đã diễn trò, như vậy cũng phải diễn tới nơi tới chốn a. Chân Huyết Vương là ai chính bản thân hắn cũng không biết. Lại nói, người này là Chân Huyết Vương cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. Vạn nhất là người khác thì sao chứ?
Cho nên, đã không biết hắn là ai, để đề phòng đám người Yến Huy Đại thống lĩnh nhìn ra được chỗ sơ hở. Còn không bằng ra vẻ cái gì cũng không biết, giả dạng như là đã mất đi trí nhớ vậy.
Như vậy cũng nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể che giấu chuyện bản thân hắn không biết bất kỳ chuyện gì, lại có thể giải thích được tình huống không có cách nào phát huy được toàn bộ thực lực của cỗ thi thể này.
Ta đã mất đi trí nhớ, ngươi bảo ta phát huy toàn bộ lực lượng như thế nào chứ? Sao có thể vận dụng được tuyệt chiêu mà cỗ thi thể này am hiểu sử dụng cơ chứ?
- Là ai sao? Ngươi không nhớ rõ mình là ai sao?
Nghe thấy lời này của hắn, Yến Huy Đại thống lĩnh và Huyễn Cách thống lĩnh đồng thời sửng sốt một chút.
- Hừ!
Đối với việc bọn hắn đang sững sờ, Nhiếp Vân không có trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144396/chuong-2609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.