Giống như vật trước mắt này vậy, nhìn thì giống như là phù ấn, cũng giống như một cái cục sắt bình thường, đừng nói là những người khác, cho dù dùng ánh mắt của Nhiếp Vân cũng không nhìn ra cái gì. Hắn cũng không biết đây là món binh khí gì, còn có tác dụng gì.
Ngay cả loại hình binh khí cũng không nhận ra, cho dù có kỹ thuật thông thiên thì cũng không thể nào bổ sung được đầy đủ. Mà chỉ cần không bổ sung được đầy đủ thì đây chính là món hàng phế vật, không có bất kỳ một chút tác dụng nào.
- Chẳng lẽ mấy vị đại nhân đối với món binh khí này có hứng thú hay sao? Món bảo vật này không trọn vẹn hoàn toàn, mặc dù nhìn không có tác dụng gì, thế nhưng lại có lai lịch rất lớn! Chư vị đại nhân nếu không ngại thì mua về nghiên cứu, vạn nhất có thể phát hiện ra giá trị ẩn trong đó, như vậy sẽ kiếm lớn a!
Thấy mấy người dừng lại ở chỗ này, một vị cô nương phụ trách bán binh khí đi tới nói.
Thực lực cô nương này cũng không thấp, đã đạt tới tầng thứ Đồng Giáp tướng.
- Phát hiện ra giá trị bí mật? Nếu ta đoán không nhầm, món đồ này đã để ở chỗ này rất lâu rồi. Thậm chí còn quá vạn năm a! Thời gian dài như vậy mà cũng không bán được, muốn để cho chúng ta phát hiện ra giá trị của nó, sợ rằng chúng ta còn không có tài nghệ này a!
Phù Ám Triều nói.
Người bán đồ thường thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144214/chuong-2429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.