- Nhiếp Vân Chúa Tể, chúng ta cũng giống như Tuyết Hàn Chúa Tể vậy, sau khi trở về ta cũng sẽ bế quan, đồng thời ước thúc thuộc hạ, xin cáo từ!
Vĩnh Dạ hoàng đế cũng nói thẳng một câu.
Trước đó không cùng giao hảo với Nhiếp Vân, lúc này đối phương rơi vào trong nguy hiểm, chính là cơ hội tốt để lôi kéo a. Dù sao hắn chẳng qua cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể, Chúa Tể cũng đã bày tỏ thái đọ trước. Dù hắn có nói như vậy thì cũng sẽ không dẫn tới cường giả Phong vương chú ý.
- Chúng ta đi!
Mọi người cũng có người giống như Tuyết Hàn Chúa Tể vậy, nhân cơ hội này lấy lòng Nhiếp Vân, cũng có một ít người cho vị thiếu niên này lần này sẽ chạy trời không khỏi nắng cho nên cũng không nói nhiều mà rối rít rời đi.
Trong nháy mắt, hơn trăm người trước đó còn tụ tập ở đây đã biến mất sạch sẻ, chỉ còn lại Nhiếp Vân và đám người Đoạn Diệc.
- Chủ nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Mọi người đã rời đi, đám người Đoạn Diệc nhìn về phía Nhiếp Vân rồi hỏi.
- Về Tà Nguyệt Chí Tôn vực trước đã.
Trầm tư một chút, Nhiếp Vân nói.
A Dục Vương làm ra Phù Lệnh phụng thiên, né tránh nhất định không phải là biện pháp tốt. Trước tiên trước Tà Nguyệt Chí Tôn vực, tiếp đón đám người phụ mẫu tới rồi lại nói tiếp. Nếu không, vạn nhất có người tìm bọn họ gây phiền toái, khi đó hắn cũng sẽ rơi vào thế bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144187/chuong-2403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.