- Chính là nó!
Vĩnh Dạ hoàng đế nhìn về phía trước, trong ánh mắt không ngừng lóe lên vẻ hưng phấn.
- Vương Phù lệnh đang ở ngay đâu, vì sao các ngươi không lấy mà lại chờ ở chỗ này?
Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.
Những người này cũng là vì Vương Phù lệnh mà tới, vì sao vừa tới gần đến Vương Phù lệnh thì mỗi người lại bất động, không có động tĩnh gì vậy?
- Chúa Tể không biết sao?
Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, sắc mặt Vĩnh Dạ hoàng đế có chút cổ quái.
Nhiếp Vân lắc đầu nói:
- Sao vậy? Chẳng lẽ ta phải biết sao?
- Cũng không phải ta có ý này... Chẳng qua chỉ là kỳ quái mà thôi!
ĩnh Dạ hoàng đế vội vàng giải thích một câu, cổ tay khẽ lật một cái, một cái ngọc bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
- Chúa Tể xem cái này một chút đi!
Đây chỉ là một cái ngọc bài đưa tin bình thường, cũng không có chỗ đặc thù gì, tinh thần đảo qua ở phía trên, sắc mặt Nhiếp Vân cũng lập tức biến thành vẻ hết sức cổ quái.
- Vô Nhật Chúa Tể bảo ngươi không nên động vào quang mang này trước? Hắn sẽ qua đây hay sao?
Trên ngọc bài thượng này chỉ có tin tức ngắn gọn, là do Vô Nhật Chúa Tể lưu lại, chỉ có một câu nói, bảo hậu nhân hắn không nên động vào quang mang, một lát nữa hắn sẽ đích thân tới.
- Vâng!
Vĩnh Dạ hoàng đế gật đầu, nói:
- Ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144172/chuong-2388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.