Đám người Giang Hào trực tiếp liên lạc với bọn hắn, mà người liên lạc đương nhiên không phải là Kiền Huyết lão tổ mà là hắn. Làm đối tượng mà đối phương nghe hiệu mệnh, đương nhiên phải thay bọn họ nói chuyện một phen.
- Thả bọn hắn ra, chúng ta có thể cho ngươi thời gian ba hô hấp để chạy trốn!
Kiền Huyết lão tổ lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp Vân, giống như là con mèo nhìn con chuột vậy. Cao cao tại thượng, tùy ý có thể ban cho đối phương sinh tử.
- Ồ? Cho ta thời gian ba hô hấp để chạy trốn hay sao? Có phải ta nên cảm tạ các ngươi hay không?
Nghe thấy lời nói tự cho là đúng của đối phương, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng.
- Cho ngươi thời gian cân nhắc, nếu không, ta sẽ trực tiếp xuất thủ, lần trước ngươi có thể may mắn chạy trốn, thế nhưng lần này thì chưa chắc a!
Thấy Nhiếp Vân không có chút biểu lộ nào trên mặt, vẻ mặt Kiền Huyết lão tổ có chút khó coi, dường như như tôn nghiêm đã bị khiêu khích vậy, hai mắt hắn híp mắt lại, mang theo hàn mang.
- Không cần suy tính. Những phế vật này trả lại cho các ngươi.
Khẽ cười một tiếng, Thiên Tâm Đằng trên người Nhiếp Vân chợt lan tràn ra phía ngoài. Đám người Giang Hào lập tức giống như viên đan bị bắn ra bên ngoài.
- Ồ?
Thấy những người này bị ném tới, sắc mặt Kiền Huyết lão tổ trầm xuống, bàn tay đưa về phía trước, tạo thành một cái bức tường khí to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144157/chuong-2373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.