- Giết ta? Hai chúng ta tranh đấu chẳng lẽ ngươi không sợ lưỡng bại câu thương làm người khác chiếm tiện nghi?
Phù Ám Triều nói.
- Lưỡng bại câu thương? Ngươi quá để ý mình!
Nhiếp Vân đánh ra hai đạo kiếm quang xé rách không gian, trong lời nói mang theo tiếng cười lạnh
Nếu là lúc trước đám người này chưa bị thương có lẽ hắn còn có chút kiêng kị, hiện tại mấy người này có bộ dáng như thế, sức chiến đấu mười tổn hại bảy tám, muốn lưỡng bại câu thương với hắn khẳng định khó có thể làm được.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Nhìn thấy trạng thái của Nhiếp Vân và Đoạn Diệc, Phù Ám Triều cũng biết muốn làm đối phương bị thương chỉ sợ đã là vọng tưởng, sắc mặt biến hóa, khẽ cắn môi.
- Rất đơn giản, mấy người các ngươi nhận ta làm chủ, ta có thể không hạ sát thủ!
Nhiếp Vân nhướng mày.
Nơi đây nguy hiểm, nếu mấy người này không nghe lời chẳng khác gì sói đói rình mồi, còn không bằng triệt để giải quyết hết tai hoạ ngầm, cho dù hao phí chút thủ đoạn cũng không tiếc.
- Nhận ngươi làm chủ? Ngươi nằm mơ!
Nghe nói như thế, tỷ tỷ Quỷ Mị Yêu Cơ đứng trong đám người quát lên.
Trong bốn người trạng thái của nàng đỡ hơn một ít, nhận đối phương làm chủ chẳng khác nào mất đi tự do, tự nhiên không muốn.
- Nằm mơ? Có phải nằm mơ hay không thì ngươi sẽ biết rõ, lúc trước các ngươi ném ta và Đoạn Diệc cũng nên nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144125/chuong-2341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.