- Lão tổ...
Kiền Huyết hoàng đế có chúa tể thần binh hộ thể, tuy không chế nhưng bịt hương nặng, khí sắc uể oải, gương mặt tái nhợt, lúc này làm gì còn bộ dáng uy chấn tám phương khi ngồi trong Kiền Huyết hoàng cung.
- Hừ, tìm cho ta, cẩn thận tìm, không giết Di Tương ta thề không bỏ qua.
Nhìn thấy bộ dạng nhi tử như thế, Kiền Huyết lão tổ càng tức giận.
Thân là chúa tể, hắn liên tục bị một kẻ không phải chúa tể chơi đùa, lửa giận bộc phát dữ dội, sát cơ bùng nổ.
Ông!
Vừa mới dứt lời, trên không trung có một đạo hàn quang xuất hiện, một ngọc bài từ trên cao rơi xuống trước mặt mọi người.
Oanh!
Ngọc bài nổ tung, ngay sau đó có dòng chữ xuất hiện trước mặt.
Lần này cũng có tám chữ — lão thất phu, muốn bắt ta, tới đây!
- PHỐC...
Kiền Huyết lão tổ tức giận lảo đảo, khí tức trong cơ thể không thuận và phun máu tươi.
Vẽ mặt, lại là vẽ mặt trần trụi.
Lúc này mới qua vài ngày đã bị đánh mặt hai lần.
Cho dù gặp được chúa tể khác hắn cũng chưa từng bị nhục nhã như thế.
- Di Tương, ta không thể giết ngươi, bầm thây ngươi thành vạn đoạn thì ta không gọi là Kiền Huyết!
Lúc này đã không cần Kiền Huyết hoàng đế đoán, kẻ thoát ra khỏi bình và vẽ mặt lần này đều là Di Tương, Kiền Huyết lão gào thét khàn khàn, ánh mắt của hắn đỏ rực như sói đối săn mồi.
Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2144096/chuong-2312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.