Đông đông đông thùng thùng!
Trong nội tâm ang suy tư, đột nhiên phía trước có một bóng người đi tới, đỏ mặt đưa một cái khăn tay.
- Ách?
Ngẩng đầu nhìn lên, đó là nữ hài tuổi không lớn, làn da trắng nõn, dung mạo hơi xinh xắn, chỉ như vậy thôi, nếu so sánh với Đạm Thai Lăng Nguyệt và Lạc Khuynh Thành còn kém quá xa.
- Ha ha, là thiếu gia mị lực lớn!
Nhìn thấy có người chủ động đưa khăn tay bày tỏ ái mộ, Phục Giang vương tử cười lớn, Nhiếp Vân cảm giác dở khóc dở cười.
Hắn đã áp chế tu vi, trên đường đi dạo qua đây mà thôi, cũng không có ý muốn nào khác, tại sao có nữ hài chú ý hắn? Lại ái mộ hắn? Thật sự không biết nên nói như thế nào.
Kỳ thật hắn không biết, bởi vì hắn không có suy nghĩ, nhìn bộ dạng của hắn tự tin nho nhã hơi ưu thương mới càng hấp dẫn những nữ hài chung quanh.
- Thật xấu hổ, ta chỉ đi du lịch, cũng không phải tới tìm đạo lữ, tình cảm ta tâm lĩnh.
Xấu hổ cười cười, Nhiếp Vân trả lại khăn tay cho nữ hài, lắc đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
- NGươi...
Không nghĩ tới cố nén xấu hổ tới tặng khăn tay lại bị người cự tuyệt, sắc mặt nữ hài đỏ lên, nước mắt liên tục rơi xuống đât.
- Ah, người này, ngươi không thể đi!
Đối mặt với đối phương khóc thút thít, Nhiếp Vân không để ý tới, tiếp tục đi thẳng về phía trước, còn chưa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143997/chuong-2213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.