Hắn ra tay âm tàn độc ác, đâm trúng địa phương cũng không phải chí tử nhưng làm người ta thống khổ không chịu nổi, xem ra hắn cũng không ý định đánh chết Nhiếp Vân, mà là muốn hành hạ Nhiếp Vân.
Hô!
Vào lúc gương mặt Trương Lân mang theo nụ cười đắc ý, nghĩ thầm ép buộc gia hỏa trước mặt phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đột nhiên trường kiếm đang đâm về phía trước dừng lại, dường như trên người đối phương có lực lượng đáng sợ ngăn cản trường kiếm, hắn không thể đâm tới trước.
- Cái gì?
Trương Lân đã giật mình.
Hắn phi thường rõ ràng lực lượng của mình, phối hợp Chủ Tể Phù Ấn cho nên uy lực rất mạnh, vốn tưởng rằng đối phương có thể tránh thoát cũng chật vật không chịu nổi sẽ, mất mặt xấu hổ, nằm mơ cũng không ngờ trường kêếm chưa đâm tới trước mặt đã dừng lại, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
- Chết!
Trong mắt xuất hiện lãnh ý, hắn cắn chặt hàm răng, Trương Lân gia tăng lực lượng đâm thẳng vào người Nhiếp Vân, ai ngờ lúc này trường kiếm như bị người ta nắm chặc không thể nhúc nhích, cho dù hắn sử dụng tất cả lực lượng toàn thân cũng không thể nhúc nhích mảy may.
Hô!
Trước kia Nhiếp Vân đang nhắm mắt đã mở mắt ra, trong đôi mắt mang theo hàn quang đáng sợ.
- Chỉ có chút lực lượng này cũng muốn giết ta? Ngươi quá đề cao bản thân mình rồi.
Hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt Nhiếp Vân lóe sáng như nhật nguyệt trên trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143970/chuong-2186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.