- Xem ra ngươi không có chút thành ý nào cả, ta nói rồi, giao người và Hỗn Độn Vương Thạch ra đây, ta lập tức rời đi, nếu không sẽ nện như thế, nhìn ngươi có thể chống đỡ bao lâu.
Nghe lời nói vọng ra, Phục Giang vương tử không nghi ngờ gì, tưởng rằng Quy Nguyên trả lời hắn, hắn cười to đầy hưng phấn.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám giết thủ hạ của ngươi sao?
Nhiếp Vân ngụy trang thành lời nói tức giận.
- Hắc hắc, ngươi có thể động thủ, ngươi giết bọn họ, ta cũng có thể giết ngươi, dù sao ta có thời gian, sớm muộn gì cũng đánh chết ngươi.
Phục Giang vương tử cười nhạt một tiếng, hắn không thèm quan tâm đám người Cửu Triêu sống hay chết.
- Hừ!
Nhiếp Vân hừ một tiếng, hắn nháy mắt với Quy Nguyên, Huyền Thiền Vương.
- Hiện tại ta giết các ngươi... Ah, đáng giận, chạy đi đâu!
Quy Nguyên lĩnh hội ý tứ sau đó thét lên, nương theo tiếng la, Nhiếp Vân và Huyền Thiền Vương lập tức lao ra khỏi mai rùa, tốc độ nhanh như sao băng.
Bọn họ tiến lên phía trước, đằng sau Cực Thiên Vương gầm gừ đuổi theo rất gần, đuổi tới sau lưng.
- Phục Giang vương tử, mau ra tay!
Nhiếp Vân ngụy trang Cửu Triêu hô to, hắn phóng thẳng về phía Phục Giang vương tử pi.
- Ân?
Nhìn thấy hai người vọt tới, Phục Giang vương tử vốn sững sờ sau đó mừng rỡ.
Nếu như Nhiếp Vân lúc trước không bàn “Điều kiện”, có lẽ hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143941/chuong-2157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.