Một đường đi về phía trước, đám người Cổ Tiêu nhìn bên ngoài và hít thở kích động dồn dập.
Không hổ là thập tuyệt cổ địa, khắp nơi đều là bảo vật, mọi người quả thực rơi vào trong nhà kho tàng bảo, trước kia căn bản tìm không thấy, thậm chí khoáng thạch trong truyền thuyết, bảo vật đều lấy được dễ dàng.
Mọi người đạt được không ít.
Loại thu hoạch nếu như không phải tại nơi này, chỉ sợ bọn họ ở bên ngoài tìm trăm triệu năm cũng không tìm được.
Có thể nói thu hoạch trên đoạn đường này đã siêu giá trị, nếu như bây giờ trở về cũng kiếm đầy bồn đầy bát, vượt qua dự đoán.
Đối với những vật này, Nhiếp Vân không muốn cái nào cả.
Trong tay hắn hỗn độn thần binh đỉnh phong đã đủ, luyện chế nhiều hơn nữa cũng không gia tăng thực lực, về phần tu vi, chỉ cần cấp cho hắn đủ thời gian, sớm muộn gì cũng có thể lĩnh ngộ tất cả đại đạo, những thứ khác phụ trợ khác không khác gì nuông chiều thành hư, chỉ làm hắn đắm chìm trong đó.
Hắn khát vọng nhất chính là Hỗn Độn Vương Thạch, hắn không yêu cầu xa vời với thứ khác.
- Được rồi, dừng lại!
Đi về phía trước gần nửa ngày, đột nhiên Nhiếp Vân lắc cánh tay sau đó phân phó Hùng Cổ.
Hô!
Nghe theo mệnh lệnh của hắn, thanh khư cổ huyệt đang bay về phía trước chấn động trên không trung và dừng lại.
- Ta thu các ngươi vào một nơi, các ngươi tạm thời chia ra, nghe ta phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143924/chuong-2140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.