Minh Thừa không biết Nhiếp Vân, thế nhưng những người khác lại nhận ra được, cả đám nhỏ giọng truyền âm.
- Hắn hạ độc thủ? Rất tốt, chẳng trách dám càn rỡ như thế, hóa ra là có bản lĩnh. Bất quá, ta rất yêu thích giáo huấn có người có bản lãnh. Càng kiêu ngạo thì khi giáo huấn ta càng cao hứng!
Hai mắt Minh Thừa sáng lên. Miệng thét dài một tiếng, ấn tỷ trong tay lần nữa bay lên, bắn thẳng tắp về phía Nhiếp Vân.
Sưu!
Đồng thời trường kiếm trong tay phải hắn vung lên, hàn mang ngập trời, giống như muốn cắt ngân hà trên bầu trời xuống, cắt ra khoảng cách không gian đi tới phía sau lưng Nhiếp Vân.
- Cẩn thận...
Nhìn thấy hai đạo công kích này đáng sợ, đám người Cổ Tiêu đều có chút lo lắng.
Sưu!
Tiếng la của đám người còn chưa có kết thúc thì đã thấy thân ảnh thiếu niên đứng trước tấm bia đá, đang định luyện hóa Phong Cấm thạch bi nhoáng một cái rồi đột nhiên biến mất.
Ầm!
Công kích của Minh Thừa đột nhiên mất đi mục tiêu, đánht hẳng về phía bia đá, còn chưa đánh tới trước mặt thì đã sưu một tiếng. Quang mang vừa rồi đánh giết Lạc Dương Thú lại lần nữa xuất hiện, đón đỡ công kích của hắn.
Ầm!
Đạo công kích này va chạm với kiếm quang của Minh Thừa, đồng thời biến mất ở trên không trung, tạo thành từng đạo từng đạo gợn sóng.
Đạp Đạp Đạp!
Minh Thừa liên tục lùi lại mấy bước, sắc mặt khó coi vô cùng. Bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143911/chuong-2127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.