Bất quá, còn đang mơ hồ thì trên mặt đã cảm thấy đau đơn. Lập tức có một bàn tay nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, đánh vào trên mặt hắn. Đánh cho hắn liên tiếp lui về phía sau. Khi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt tông chủ Giang Hào tràn ngập lửa giận. Trong mắt mang theo sát khí ngập trời.
- Rốt cuộc ngươi và Cừu Thiên làm chuyện gì ở trong Hỗn Loạn sơn?
- Làm chuyện gì? Chính là tìm người Quy Khư Hải rồi đi đoạt ngọc bài của đám người này a. Những chuyện khác… Cũng không có gì a..
Thương Cầu vội nói, bất quá hắn còn chưa nói hết lời thì một bàn chân đã đá tới.
Phanh phanh!
Bàn chân đá trúng ngay ngực, ngực Thương Cầu cứng lại, thân thể bay ra ngoài, toàn thân giống như là bị điện giật, liên tục run rẩy.
- Không làm gì? Ngươi nhìn một chút xem đây là cái gì? Mở mắt to ra mà nhìn đi.
Dùng một cước đạp bay hắn, Giang Hào vung tay, một ngọc bài bắn ra, rơi xuống trước mặt Thương Cầu.
- Không hổ là tông chủ một tông, thật là thông minh...
Những người khác của Quy Khư Hải thấy Giang Hào làm vậy đều ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm. Thế nhưng Nhiếp Vân lại không tự chủ được mà gật đầu, thầm than Giang Hào này quả thực là lão làng thành tinh.
Làm như vậy mặc dù có chút cảm giác tự đánh vào mặt. Thế nhưng lại biểu hiện với Đoạn Thiên nhai một loại thái độ chịu thua. Như vậy cũng giống như tiểu hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143897/chuong-2113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.