Những đệ tử tông môn này đều là người nổi bật trong đám người, là thiên tài trong một vạn không có lấy một. Bảo vật trên người có rất nhiều. Cho dù không có tác dụng quá lớn đối với hắn, thế nhưng hoàn toàn có thể để cho mọi người ở Thiên Địa Lục Đạo.
- Đi xem Khánh Hồng thế nào...
Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân thu hồi Mê Thiên Kỳ, thân thể nhất thời tung lên, bắn thẳng về phương hướng Khánh Hồng đào tẩu.
Trước đó hắn dùng thần thâu thiên phú trộm đi toàn bộ ngọc bài trên người mọi người, căn bản không lo đối phương lợi dụng không gian rời khỏi Hỗn Loạn sơn. Không có loại con bài chưa lật này. Cho dù hiện tại có chạy được xa thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận bị đánh chết mà thôi.
- Truy tung chi khí, theo dõi!
Ngón tay nhẹ nhàng khẽ động, một cái dây nhỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Trước khi trộm Mê Thiên Kỳ của Khánh Hồng, hắn đã lặng lẽ hạ truy tung chi khí ở trên người đối phương. Bằng không, ở đây khắp nơi đều là sương mù dày đặc thì làm sao có thể dẫn đám người Tần Đào, Cừu Thiên tới trước mặt đối phương cơ chứ?
Chạy theo phương hướng của truy tung chi khí, Nhiếp Vân một đường đi về phía trước. Đi gần nửa canh giờ thì đã nhìn thấy một chỗ cây cỏ rậm rạp, lá rụng dày đặc.
- Hắn ta thật biết ẩn nấp a.
Nhìn thấy vậy, Nhiếp Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143893/chuong-2109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.