Biết không còn khả năng đánh lén, Nhiếp Vân cũng không động thủ nữa, thân thể né tránh trái phải. Tuy rằng người ngoài nhìn vào thoạt nhìn rất là chật vật, thế nhưng hai đầu quái thú này mỗi lần chỉ có thể kém một chút là có thể đụng tới hắn, cho nên không thể làm hắn bị thương được.
Hai đầu quái này dường như cũng nhìn ra hắn giống như con trạch, rất là khó bắt cho nên cũng không truy kích mà bắt đầu gia nhập vòng chiến chỗ người khác.
Vốn áp lực của đám người Hạc Đàm đã lớn, lúc này lại đối phó với hai đầu quái thú. Cả đám nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, có chút không chịu nổi.
- Chết!
Trong lúc mọi người ở đây cảm thấy không thể kiên trì được ữna, tùy thời cũng có thể bị những quái thú này đánh chết thì đột nhiên cách đó không xa truyền tới một tiếng quát lanh lảnh. Bên trong thanh âm lạnh lẽo có một đạo hàn mang xuyên qua Thiên Diệp Bình Chướng, Nhiếp Vân vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu quái thú kim giác lợi hại nhất đã kêu thảm một tiếng, đầu rớt xuống, biến thành một hòn đá lớn bằng nắm tay.
Sưu!
Kim giác quái thú vừa chết, mấy đầu còn lại đồng thời hóa thành loạn phong, tiêu thất tại chỗ, giống như chưa từng xuất hiện qua vậy
- Chạy đi đâu!
Tảng đá do Kim giác quái thú biến thành ở trên không trung lập tức nhoáng lên, xoay người định bay đi. Cừu Thiên hét lớn một tiếng, bàn tay phá không, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143879/chuong-2095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.