- Cho nên, ngươi nhất định phải cẩn thận...
Nhiếp Đồng nói.
- Yên tâm đi, những người khác ngươi lo lắng, ca ca ngươi vẫn chưa yên tâm sao? Người muốn giết ta rất nhiều, nhưng đều đã chết hết!
Thanh âm của Nhiếp Vân không lớn, lại mang theo một loại tự tin làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
Loại tự tin này là trải qua thiên chuy bách luyện mới có, không phải tự đại, cũng không phải liều lĩnh, mà là một loại tâm hồn cường đại.
Đúng như bọn họ đoán, “tiểu đệ” của Nguyệt Trảm đích thật là Lang Tà.
Nghe được Nguyệt Trảm phân phó, Lang Tà đi tới trước hai người Nhiếp Vân, ánh mắt lạnh như băng, không nói chuyện, nhưng mọi người chung quanh đã biết ý của hắn.
Ở chỗ này, có rất nhiều trưởng lão của Quy Khư Hải nhìn xem, bất tiện ra tay, một khi tiến vào khu khảo hạch, chỉ sợ tử kỳ của tiểu tử này liền đến!
- Không cần nhìn, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên cùng Nguyệt Trảm kia đi quá, thân cận người nọ sớm muộn gì cũng chết ở trên tay ca ca ta, đi gần với hắn, ta sợ ngươi cũng sống không lâu...
Thấy ánh mắt của hắn lạnh như băng, Nhiếp Đồng duỗi lưng một cái nói.
- Ngươi nói cái gì?
Con ngươi của Lang Tà Nhãn nheo lại.
- Lời hữu ích không nói hai lần, đừng đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào...
Nhiếp Đồng chẳng muốn nói nhảm với hắn, thân thể xoay chuyển, đi đến Thông Thiên bia tương ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143791/chuong-2007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.