Thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái, ngồi ở trên vương tọa, nhàn nhạt nhìn qua:
- Thiên Đạo của Cửu Thiên giới bị các ngươi nhốt ở địa phương nào, thả nó ra!
- Ngươi... Muốn làm gì?
Sắc mặt của Tuất Triết trở nên tái nhợt.
- Không muốn làm gì, ta có việc muốn hỏi nó!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Vậy tốt, hiện tại ta sẽ thả nó ra...
Tuất Triết do dự một chút, gật đầu, bất quá lời còn chưa nói hết, trên mặt liền sinh ra một tia âm lãnh:
- Muốn cùng ta tranh giành Thiên Đạo, chết đi!
Nương theo gào rú, một đạo kiếm quang lập tức xé rách bầu trời đi vào trước mặt Nhiếp Vân, tốc độ nhanh siêu việt thời gian, để cho người ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Hơn nữa uy lực của chiêu kiếm này rất rõ ràng vượt qua Xích Thiên cảnh đỉnh phong, đạt đến Tru Thiên cảnh sơ kỳ!
Đinh!
Một kiếm mà Tuất Triết tràn ngập tin tưởng, nương theo một tiếng minh hưởng thanh thúy im bặt mà dừng, chỉ thấy át chủ bài có thể đánh chết Tru Thiên sơ kỳ của hắn, đâm trúng cổ của đối phương, nhưng không chi chặt đứt, mà ngay cả da cũng không có rách...
Một kiếm tất sát, thậm chí đối phương không có vật che chắn, lại ngay cả da cũng không đâm rách... con mẹ nó đây là thân thể sao?
Toàn thân Tuất Triết co lại, sắp sụp đổ.
- Xem ra ta vẫn là quá nhân từ rồi!
Lắc đầu, ngón tay của Nhiếp Vân bắn ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143700/chuong-1916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.