Lúc này hắn cầm tú cầu trong tay.
- Ha ha, đúng là có kẻ dám tiếp, tiểu tử, lập tức ném tú cầu đi, bổn thiếu tông chủ không so đo với ngươi.
Lộ Công Huyền trên đài cao cũng sửng sờ, không nghĩ tới thực có kẻ dám tiếp tú cầu, sắc mặt của hắn trầm xuống.
- Trần gia sắp bị diệt tới nơi, nếu như lúc trước còn là tứ đại gia tộc còn nói qua, hiện tại ném tú cầu đi còn có thể phủi sạch quan hệ, một khi bị dính vào, chỉ có một con đường chết!
- Nhanh ném đi, thất thần làm gì.
- Bây giờ không phải thời điểm sính anh hùng, chàng trai, ta khuyên ngươi ném đi!
Chung quanh có mấy người hảo tâm, thấy Nhiếp Vân vẫn không nhúc nhích, còn tưởng rằng bị dọa ngốc, tất cả vội vàng khuyên can.
- Nếu ta không ném thì sao?
Không để ý tới hắn uy hiếp, Nhiếp Vân ngẩng đầu lên.
- Không ném? Ngươi này muốn chết!
- Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng Thiên Đạo lựa chọn ngươi chính là thiên mệnh sở quy, có thể giữ được tánh mạng? Buồn cười!
Không nghĩ tới đụng phải chuyện đau đầu, trong mắt Lộ Công Huyền sinh ra hàn ý, hắn đứng lên.
- Lên đi!
Chẳng muốn nói nhảm với hắn, Nhiếp Vân quay đầu nhìn Nhiếp Đồng hai người, sau đó thả người bay lên đài cao.
Vừa bay lên làm mọi người cảm thấy nghi hoặc, từ bên ngoài nhìn vào ba người bọn họ chỉ là Kim Tiên, chỉ là tiểu Kim Tiên làm sao có thể bay?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143691/chuong-1907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.