Ầm ầm!
Bất quá tay của hắn còn chưa tới trên người Nhiếp Đồng, trong óc chóng mặt, tràng cảnh trước mắt lần nữa biến hóa.
Khắp nơi đều là huyết dịch, bốn phía nổi lơ lửng vô số thi thể.
Một thiếu niên diện mục dữ tợn chậm rãi đi tới.
Như cũ là Nhiếp Đồng, ah, không phải, phải nói là Tu La Vương.
Đối diện hắn như cũ là Nhiếp Vân, bất quá Nhiếp Vân này cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, trên người mang theo khí tức trùng thiên, dĩ nhiên đạt đến Xích Thiên cảnh.
- Ca ca, không nghĩ tới chúng ta vẫn phải đối chiến, còn tạo ra cục diện thảm liệt như vậy!
Đi tới trước mặt, Tu La Vương ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân, ánh mắt giống như kiếp trước, mang theo quyến luyến cùng sùng bái.
- Buông tay đi, ngươi không phải Tu La Vương, ngươi là Nhiếp Đồng, là đệ đệ của ta!
Nhiếp Vân hừ nhẹ.
- Buông? Mơ tưởng!
Một tiếng thét dài, Tu La Vương thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ đâm ra.
PHỐC!
Cũng không biết Nhiếp Vân không thể né tránh hay căn bản không muốn trốn tránh, ở trong ánh mắt tuyệt vọng, huyết dịch chảy ra, trong nội tâm càng đau đớn kịch liệt.
- Ai ngăn cản ta, chết!
Tu La Vương gào thét.
- Buông Nhiếp Vân...
Ngay lúc đó, một nữ hài lao đến, mang theo ý kiên quyết.
Đạm Đài Lăng Nguyệt!
- Hừ, ngươi muốn chết!
Sắc mặt của Tu La Vương trầm xuống, bàn tay đưa tay về phía trước, ngón tay khô gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143595/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.