Đổi lại trước kia, mặc dù có được thiên phú Lôi Điện hình thái thứ năm, cũng không dám làm như vậy, tương đương lấy mạng mình ra đùa giỡn.
Hiện tại bất đồng, trải qua quán thâu thống khổ, ý chí so với trước kia càng cường đại hơn, hơn nữa thân thể Xích Thiên cảnh, tuy Lôi Điện thạch ẩn chứa Lôi Lực cuồng mãnh, nhưng với hắn mà nói còn có thể tiếp nhận.
Đùng đùng!
Hấp thu mấy chục viên Lôi Điện thạch, thân thể Nhiếp Vân lóe ra hào quang Lôi Điện, cả người như Lôi Điện tạo thành, còn không có nhúc nhích, kiến trúc chung quanh bị dòng điện cường đại đâm thủng, sụp đổ một mảnh.
- Không cần biết ngươi là oán niệm gì, trăm triệu năm thương hải tang điền, cũng nên tỉnh ngộ a!
Thôn phệ hết Lôi Điện, Nhiếp Vân bước về phía trước, trên người điện mang lập loè, giống như Điện Thần.
Quát lạnh một tiếng, mang theo tiếng vang rung động Chư Thiên, ầm ầm mà ra.
Lôi Đình Cửu Châu!
Trong khoảnh khắc, ở trong phương viên mười dặm biến thành hải dương Lôi Đình, tia chớp lam tử sắc rậm rạp chằng chịt, bao phủ pho tượng Tam Thanh tổ sư lại.
Xì xì xì xì...
Giống như dầu nóng giội đến khối băng, thanh âm đốt cháy linh hồn không ngừng vang lên.
- Đáng giận, ngươi phải chết!
Một tiếng kêu thảm thê lương, pho tượng của Tam Thanh tổ sư đồng thời ra tay.
- Ba linh hồn rõ ràng tương thông?
Một chiêu đắc thủ, Nhiếp Vân cũng không đắc chí, sắc mặt ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143591/chuong-1807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.