Hồ nước này dơ bẩn không chịu nổi, ngay cả cá cũng không có nhưng nơi này có bụi cỏ làm cho Nhiếp Vân khó hiểu.
Hô!
Lộc Kiền tiến vào bụi cỏ.
- Ân? Cảm giác truy tung chi khí biến mất?
Hắn vừa tiến vào bụi cỏ, truy tung đan điền của Nhiếp Vân chấn động, lúc này hắn không cảm giác được cái gì giống như đối phương đã bị ngăn cách với hắn.
- Phía dưới có cổ quái!
Thấy đối phương chỉ tiến lùm cây đã xuất hiện hiệu quả như vậy, đôi mắt Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào.
Hắn xuyên qua bụi cỏ trước mặt.
Những bụi cỏ này khác với cây cối khác, cây cối đen kịt u ám, lá cây vừa thô vừa to giống như không cần ánh mặt trời vẫn có thể sinh trưởng, nhìn rất âm trầm quỷ dị.
Nhiếp Vân bơi vào trong bụi cỏ, vừa ý định đi vào trong xem, đột nhiên thân thể thân thể chấn động và dừng lại.
Phía dưới bụi cỏ là phong ấn cực lớn.
Phong ấn bao phủ toàn bộ mặt đất vào trong, nếu như không phải tự mình đuổi tới thì hắn không có khả năng phát hiện ra.
- Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, phá!
Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, ngón trỏ ngón giữa điểm về phía trước.
Tuy phong ấn cường đại có thể ngăn cản Thánh Tiên, Vương Tiên, thậm chí nửa bước Tiên Quân nhưng không có tác dụng lớn với hắn, ngón tay như lưỡi dao sắc bén, Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ điểm xuống.
Ầm ầm ầm...
Âm thanh xé rách vang lên, phong ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143513/chuong-1729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.