Bảo vật càng lợi hại, chỉ cần luyện hóa thành công sẽ hành động theo tâm ý của chủ nhân, chỉ có lúc cần mới đại phóng uy lực của bản thân ra ngoài.
Hàn Băng kiếm không bị áp chế, hàn ý rét thấu xương, vừa xuất hiện đã không nhìn ra cấp bậc cụ thể và thực lực, ngược lại không tốt.
- Hảo kiếm! An Kình trưởng lão, có thể đấu với ta một trận?
Sau khi luyện hóa xong, nội tâm Nhiếp Vân nóng rực như lửa đốt, khí chất biến, trong ánh mắt mang theo tự tin và dục vọng chiến đấu.
Sau khi luyện hóa Hàn Băng kiếm đã làm hắn hiểu ra, cấp bậc của thanh kiếm này tương xứng với Bắc Đẩu kiếm, nếu phối hợp thiên phú hàn băng thi triển thì uy lực còn mạnh hơn cả Bắc Đẩu kiếm!
Có được bảo vật như thế, hơn nữa thân thể cũng rèn luyện thành tạo hóa tiên khí, Nhiếp Vân tràn đầy tự tin, cho dù gặp cường giả Tiên Quân đỉnh phong cũng có lực đánh một trận.
- Tốt!
Biết rõ thân phận chân thật của Nhiếp Vân cho nên An Kình trưởng lão không có chút khinh thị nào, ngược lại ánh mắt mang theo ngưng trọng.
Biết rõ chiến tích của hắn lại dám khinh thị đó là cách làm tìm chết.
- Nơi này có bốn người chúng ta liên thủ bố trí phong ấn, cũng xem như chắc chắn, có thể bắt đầu được rồi.
Thân thể khẽ động, thân thể già nua của An Kình trưởng lão dường như cao hơn trước vài tấc, râu tóc bay lên, trong ánh mắt mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143509/chuong-1725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.