- Ha ha, thành công, đi!
Không nghĩ tới một lần đã thành công dễ dàng như thế, nội tâm Nhiếp Vân vui mừng không nhỏ, thân thể khẽ động định rời đi, đột nhiên nội tâm sinh ra ý cảnh giác, lúc này hắn lập tức lui về phía sau.
Ầm ầm!
Một đạo quang mang bắn thẳng vào vị trí hắn vừa đứng, quang mang đánh trúng ngọn núi đã làm ngọn núi sập xuống.
- Buông Hàn Băng kiếm ra, ta tha cho ngươi một mạng!
Ngay sau đó tiếng nổ mạnh vang lên, một âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng không gian.
- Cái gì?
Vội vàng quay người nhìn lại, hắn nhìn thấy một con đại xà lơ lửng trên không trung, trong cơ thể sinh ra khí tức và lực lượng hùng hậu.
- Thần thú cấp bậc Tiên Quân? Thật sự có thứ này?
Nhiếp Vân biến sắc.
Gia hỏa trước mắt tuyệt đối có cấp bậc Tiên Quân, nó còn chưa động nhưng toàn thân sinh ra hàn băng đáng sợ, mây mù, rét lạnh tuyệt đối có thể đông cứng tiên khí tuyệt phẩm thành băng đá.
- Muốn ta buông Hàn Băng kiếm, như vậy phải xem ngươi có thực lực này không đã.
Nội tâm rung động nhưng hắn không có sợ hãi, Nhiếp Vân thở ra một hơi, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, hắn khẽ đảo tay, tay trái cầm Tháp Chủ Ấn, tay phải Bắc Đẩu kiếm.
Nơi này không có người Khu Tu Tháp, hắn cũng không có gì phải cố kỵ.
- Muốn chết!
Đại xà thấy gia hỏa trước mắt dám mạo phạm uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143506/chuong-1722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.