Nếu như hắn không có thiên phú diễm hỏa sư, hơn nữa đạt tới cảnh giới thứ tư cấp bậc tạo hóa chi hỏa, mặc dù đạt tới cảnh giới Tiên Quân cũng không thể đi vào nơi này.
Không nói thứ khác, những thủy tinh này có thể đông cứng đồng tử đau đớn, ý nghĩ choáng váng, càng đừng nói tới gần.
- Chẳng lẻ tới trước bảo sơn còn phải quay về?
Nhìn vô số khoáng thạch trước mặt, nội tâm Nhiếp Vân ngứa ngáy, trong đầu sinh ra linh quang.
- Thiên phú thâu thiên sư!
Những vật này quá lạnh không thể tiếp xúc, nhìn xem thiên phú thâu thiên sư có thể ăn cắp hay không!
Vận chuyển thâu thiên chi khí, bàn tay hắn nắm về phía trước, động tác nhẹ nhàng chậm chạp giống như mưa xuân vỗ về.
Răng rắc!
- Hỏng bét!
Bàn tay còn chưa chạm tới thủy tinh trước mặt, đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Tuy thiên phú thâu thiên sư lợi hại nhưng hắn vẫn quá xem thường hàn khí nơi đây, thâu thiên chi khí còn chưa tới trước mặt đã bị đông lại, khí tức rét lạnh lan tràn làm Thâu Thiên đan điền của hắn bị đông cứng.
Đan điền bị đông cứng, Nhiếp Vân còn lần đầu tiên gặp phải chuyện này cho nên giật mình.
Trước kia cho dù rét lạnh nhưng tối đa chỉ làm thân thể đông cứng, đan điền nằm trong người, nó ở sâu trong khí hải, lại ở trung tâm tiên lực sôi trào nhưng lại bị đông cứng, quả thực trên đời này không thiếu cái lạ.
- Diễm hỏa đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143488/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.