Ngay cả thủ hạ cũng quản không được, người này giữ lại còn có tác dụng gì?
- Cơ hội tốt...
Thanh Long Hoàng thẹn quá hoá giận, trong mắt sinh ra sát cơ, tất cả đại thần trong đại điện mỗi người cảm thấy bất an, trong nội tâm Nhiếp Vân lại hưng phấn.
Hắn biết rõ, hắn chờ đợi cơ hội cuối cùng đã tới!
Hiện tại hai đại quân đoàn náo động, trực tiếp làm Thanh Long Hoàng rối loạn, vừa vặn không có người chú ý nơi đây, là thời cơ trộm đi Thất Tâm Long Châu tốt nhất.
Lập tức không do dự nữa, vận chuyển thiên phú Thần Thâu, bàn tay mạnh mẽ đưa về phía trước.
Hô!
Thất Tâm Long Châu vèo... thoáng một phát, đã bị hắn thu vào đan điền.
- Đi!
Vật tới tay, Nhiếp Vân nào dám dừng lại, thân thể nhoáng một cái chui vào mặt đất, thẳng tắp chạy vội ra ngoài điện.
Lúc này mọi người trong đại điện còn ở vào trong sợ hãi khi hai đại quân đoàn bạo loạn, không có người chú ý, Thất Tâm Long Châu đại biểu quyền lợi chí cao của Long tộc đã mất đi!
- Ân? Không tốt rồi...
Ngay thời điểm Nhiếp Vân từ dưới đất lập tức rời đi đại điện, đột nhiên một đại thần phát hiện dị thường, ngón tay chỉ tới chỗ Thất Tâm Long Châu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
- Hồi bẩm Long Hoàng đại nhân, Thất Tâm Long Châu không thấy rồi...
Người này lời còn chưa nói hết, Thanh Tiên tướng quân bị Nhiếp Vân đầu độc đột nhiên mở miệng rống lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143401/chuong-1617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.