Nụ cười của hắn rất thuần khiết nhưng ở trong mắt Hùng Lâm lại khủng bố chẳng khác gì ác ma.
- Tiểu tử này công nhiên đánh lén ta, còn không động thủ!
Hùng Lâm giãy dụa đứng lên, hắn nhìn đám binh sĩ giáp đen bên cạnh và rống to.
Hắn rống to chấm dứt nhưng những binh sĩ giáp đen gần đó lại không hành động gì, tất cả đều đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, căn bản không có ý động thủ.
- Các ngươi ngây ngốc làm gì, mau ra tay giết thằng này, ta bây giờ hoài nghi hắn là Tu La ngụy trang...
Thấy bộ dạng mọi người như thế, Hùng Lâm tức giận kêu to, hắn điên cuồng rống to.
- Được rồi, đừng kêu, có kêu phá yết hầu cũng vô dụng!
Tiếng hô của hắn còn chưa chấm dứt, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể chợt nhẹ di, ngay sau đó có hơn mười cây răng trong miệng hắn gãy nát.
Ba ba ba ba!
Thân thể hắn nhẹ đi như bị người nào đó bóp cổ nâng lên, đối phương tát hơn mười bạt tai.
- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai... Ngươi đánh ta, ngươi muốn chết...
Hùng Lâm nằm mộng cũng không ngờ đối phương lại hung ác như vậy, căn bản không quan tâm thân phận của hắn, chẳng những động thủ, hơn nữa còn làm rất triệt để, hắn tức giận suýt nữa nội thương, cảm thấy phổi như sắp nổ tung.
- Ta đánh ngươi? Ngươi tự mình ngã, ta đánh ngươi khi nào? Không nên vu người tốt nha!
Nhiếp Vân tát hắn liên tục, vừa đánh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143351/chuong-1567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.