Chương trước
Chương sau
- Yên tâm đi, sớm thương nghị xong, cũng không nói không giữ lời.

Lại có ba người lên tiếng, hiển nhiên là người phụ trách của ba tông môn kia.

- Ngũ Phương Môn, Cửu Phẩm Các, Thanh Dương tông, Giáng Trần Giáo...

Nghe vài cái tên này, ánh mắt Nhiếp Vân lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mấy tông môn này là tông môn nhất lưu tiếng tăm lừng lẫy trong Linh, đều không kém hơn Bố Vũ Môn bao nhiêu, bốn tông môn liên thủ cho nên thực lực càng mạnh, khó trách có thể tập trung hơn mười cường giả Kim Tiên, quả nhiên đáng sợ!

- Nếu tất cả mọi người đã đáp ứng, chúng ta vào đi thôi!

Thanh Linh Các chủ lên tiếng đầu tiên thét dài, hắn thả người bay vào trong cửa đá.

Ầm ầm!

Còn chưa đi tới cửa đá trước mặt, đột nhiên bầu trời xuất hiện lực lượng cường đại mang theo đao quang quét ngang mấy chục dặm, nhìn tốc độ và uy thế như vậy, Thanh Linh Các chủ không dừng lại nhất định sẽ bị chém thành hai đoạn.

- Người nào!

Thanh Linh Các chủ đã giật mình, hắn không dám lên trước cho nên dừng bước, hắn tức giận sắc mặt khó coi và quát lớn.

- Bảo tàng này không phải của các ngươi, cút đi cho ta.

Đao mang biến mất, một giọng nói mang theo sát khí vang lên.

- Không phải của chúng ta? Chúng ta nhiều người tốn sức công kích phong ấn, chẳng lẽ chỉ bằng một câu của ngươi là phải dừng bước sao?

- Hừ, là ai, hãy xưng tên ra, Ngũ Phương Môn, Cửu Phẩm Các, Thanh Dương Tông, Giáng Trần Giáp tạo thành liên minh cũng không sợ các ngươi.

Nghe được ngạo khí trong lời của đối phương, tất cả mọi người tức giận sắc mặt khó coi.

Bọn họ tốn nhiều sức lực oanh kích cửa đá, tự nhiên không hi vọng bị người khác đoạt đi.

Lại nói bốn tông môn bọn họ liên thủ đi tới nơi này, thế lực mạnh mẽ làm các thế lực khác trong Linh giới cũng phải nhường, rốt cuộc là ai ăn tim hùm gan báo đứng ra tranh đoạt với bọn họ.

- Ta nói rồi, ta không phải các ngươi, ta có tư cách hay không cũng không phải các ngươi nói tính toán, bảo tàng này Đoan Mộc Trường Cung ta muốn!

Lời nói ngạo nghễ vang lên.

- Hô!

Chỉ trong nháy mắt có một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người

Người này tuổi tác không lớn, bộ dạng chừng hai mươi tuổi nhưng mang theo uy thế và lực lượng làm lòng người run rẩy, hắn vừa mới xuất hiện làm những âm thanh huyên náo lúc nãy im lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

- Đoan Mộc Trường Cung? Người kia là ai? Tại sao dám nói như vậy...

- Đừng nói chuyện, hắn là thiên tài nổi danh của thập đại gia tộc Đoan Mộc nhất tộc, nghe nói là một lão quái vật thời kỳ thượng cổ chuyển thế sống lại lần nữa, năm nay mới hai mươi lăm tuổi nhưng có thực lực Kim Tiên đỉnh phong, có được thực lực đánh chết cường giả Thánh Tiên!

- Lão quái vật chuyển thế lần nữa? Người Đoan Mộc tộc?

Có ít người cũng không biết Đoan Mộc Trường Cung là ai nhưng sau khi nghe người khác nói cũng im lặng, không dám nói nhảm nửa câu.

- Đoan Mộc công tử, thập đại gia tộc các ngươi có lợi hại nhưng bảo tàng này là bốn tông môn chúng ta vất vả mở ra, hy vọng có thể giơ cao đánh khẽ!

Thanh Linh Các chủ cũng biết thanh niên trước mặt đáng sợ nhưng hắn khi nói chuyện cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Làm thủ lĩnh liên minh, nếu như bị một câu của đối phương làm sợ hãi xoay người rời đi, chỉ sợ về sau không có uy tín gì đáng nói.

- Giơ cao đánh khẽ? Nếu như ta không giơ cao đánh khẽ thì sao?

Đoan Mộc Trường Cung lạnh lùng hỏi một câu.

- Ngươi...

Thanh Linh Các chủ không nghĩ tới hắn nói chuyện trực tiếp như vậy, lúc này tức suýt chút nữa bộc phát, sau đó hắn hừ lạnh và nói:

- Nếu như ngươi không chịu nhường bước, thỉnh cho chúng ta lý do hợp lý để những người chúng ta tâm phục khẩu phục, bằng không cho dù Đoan Mộc gia tộc cường đại cũng không thể bởi vì một tiểu tiểu công tử mà khai chiến với bốn tông môn chúng ta đâu!

- Muốn lý do sao, cho ngươi!

Hai mắt Đoan Mộc Trường Cung hắn ra lãnh ý âm tàn. đột nhiên hắn xoay người sau đó đánh ra một đạo hào quang về phía Thanh Linh Các chủ.

Hàn quang mang theo đao ý chí cao vô thượng, nó xoay tròn trong hư không và sinh ra phong bạo đáng sợ, mang theo khí kình cắt nát vạn vật đánh tới.

- Ngươi...

Không nghĩ tới đối phương nói ra tay là ra tay, không hề cố kỵ chút nào, Thanh Linh Các chủ tức giận đỏ mắt, hắn vội vàng giơ chưởng ngăn cản.

Có thể trở thành thủ lĩnh của bốn đại tông môn, thực lực Thanh Linh Các chủ không phải yếu, vừa ra tay uy lực mười phần, hắn cũng là cường giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong.

- Hừ!

Đối mặt phản kích, Đoan Mộc Trường Cung hừ lạnh một tiếng, đao mang của hắn gia tăng tốc độ thêm vài phần.

Công kích sét đánh không kịp bưng tai, Thanh Linh Các chủ không nghĩ đao mang chém tới còn có thể gia tốc cho nên không kịp phòng bị, hắn cảm thấy thiên địa như nứt vỡ, dường như có ngàn vạn ma thần hàng lâm, một lực lượng khủng bố và cao ngạo đang đánh tới nơi này.

Oanh!

Thanh Linh Các chủ nổ tung thành tro bụi.

- Còn có ai?

Một chiêu đánh chết Thanh Linh Các chủ, vẻ mặt Đoan Mộc Trường Cung lạnh như băng nhìn chung quanh và nói tiếp:

- Cần lý do?

Chung quanh lặng ngắt như tờ.

Động tác của Đoan Mộc Trường Cung quá nhanh, một chiêu đã đánh chết Thanh Linh các chủ thực lực Kim Tiên đỉnh phong, giết dễ dàng như giết con sâu cái kiến, lập tức lập được uy nghiêm không ai dám kháng cự, tất cả mọi người ở nơi đây không dám nói nhảm nửa câu.

Có thể trở thành minh chủ, Thanh Linh Các chủ chính là kẻ mạnh nhất trong đám người, thực lực của hắn như vậy lại bị miểu sát, cũng không thể kiên trì nửa giây thì nói chi những người khác.

Đối mặt cường giả mạnh như thế, không ai dám ngóc đầu lên, cũng không dám nói nhảm nửa câu.

- Không có người nói nhảm là tốt nhất, còn không mau cút đi, bảo tàng nơi này đã thuộc về một mình ta!

Đoan Mộc Trường Cung quát lạnh.

- Vâng!

Mọi người tuy không cam lòng nhưng thực sự không có biện pháp, lúc này quay ngưởi rời đi!

- Khặc khặc! Chỉ nói một câu đã quát mọi người rời đi, uy phong Đoan Mộc gia tộc thật lớn, bảo tàng cũng không phải của ngươi, nó là của ta.

Mọi người còn chưa đi xa đã nghe tiếng nói trầm thấp vang lên, một đầu Tu La cao lớn bay tới.

Đây là một con Tu La Kim Tiên cảnh, vừa xuất hiện Tu La sát khí bành trướng đã làm vài gia hỏa thực lực kém hôn mê.

- Kiếp Tân Tu La? Hừ, vừa rồi ta tha cho ngươi một mạng, đừng không biết tốt xấu!

Đoan Mộc Trường Cung cũng nhận ra con Tu La này, sắc mặt của hắn khó coi nhưng cũng không úy kỵ, lạnh lùng lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.