Tô Dương khoát tay chặn, khi nói câu mua danh chuộc tiếng, hư danh thì cố ý nhìn thoáng qua phía Tiếu Đằng đạo nhân, trong mắt hiện lên một đạo quang mang.
Bất quá Tiếu Đằng đạo nhân dường như không có nghe ra hắn mũi kim trong lời hắn, người này chỉ lẳng lặng chờ đợi, không nói một câu nào.
- Thời gian cũng sắp tới rồi, đệ tử ta và đệ tử Liễu Mạc Yên của ngươi cũng sắp đi ra, chuẩn bị trao huy chương Khu Tu sư Ngũ phẩm cho bọn chúng thôi a...
Chương Quý nở nụ cười, vươn tay chộp mấy cái huy chương trên đài, ngón tay còn chưa có đụng phải thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng phanh phanh giòn vang.
Nghe thấy thanh âm này tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy ngọc bài đại biểu cho đầu trọc và ngọc bài đại biểu cho Liễu Mạc Yên đột nhiên vỡ nát, biến thành bột phấn.
Một khi xuất hiện loại tình huống này thì chỉ có một cái khả năng, đó chính là chủ nhân ngọc bài đã vẫn lạc.
Nhìn một màn trước mắt, tất cả mọi người trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Nhất là Tô Dương, Chương Quý, giống như hai con gà trống bị nắm lấy cổ, thất kinh đứng dậy, cẩn thận quan sát ngọc bài một lần, sau khi xác định hoàn toàn vỡ nát, lúc này cả hai mới đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết...
...
Ngao Võ sơn Vân Vũ Tông, trên đỉnh núi trắng như tuyết trắng.
Trong một cung điện u ám dưới mặt đất, cách tông môn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143236/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.