- Ngươi.. ngươi lấy thứ này từ trên người Liễu Mạc Yên hay sao?
Nhìn thấy cái hộp này, hai mắt Hứa Hinh Thiến sáng ngời, trong mắt bắn ra vẻ hưng phấn.
Ở giao dịch hội nàng tận mắt nhìn thấy Liễu Mạc Yên thu hộp ngọc này vào trong nạp vật đan điền, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới nó lại xuất hiện trong tay thiếu niên này.
- Đúng rồi, còn có thứ này cũng đưa cho ngươi. Ta cầm cũng vô dụng.
Nhiếp Vân cười một tiếng, đưa khỏa ngọc bài có thể tiêu hao tiền cho nàng.
Nàng nói có hạn độ một vạn thuần linh đan lục phẩm, một khỏa đối với hắn cũng vô dụng, để lại trong tay cũng không có tác dụng cho nên trực tiếp trả lại.
- Ngươi không dùng?
Tiếp nhận ngọc bài, liếc mắt nhìn, Hứa Hinh Thiến không nhịn được có chút nghi hoặc.
- Không thấy phù hợp cho nên không dùng.
Nhiếp Vân cười nói.
- Cho ngươi là tâm ý của sư phụ, ngươi lại không dùng...
Hứa Hinh Thiến nói tới đây dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ kiên nghị.
- yên tâm đi, sư phụ ta đã đồng ý cho ngươi thứ kia thì không có khả năng để cho ngươi tay không mà đi. Một lát nữa ta sẽ đích thân mở miệng với ngươi, hỏi người vài đồ thích hợp với người.
- Vậy thì đa tạ.
Nhiếp Vân vốn định cự tuyệt, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt kiên định của đối phương, hắn biết rõ cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng cho nên lúc này gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143224/chuong-1440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.