Chương trước
Chương sau
Phù Diêu cùng “Vân Vũ Tử” tựa hồ cũng biết một khi tiểu tử kia đào tẩu, tất cả vất vả đều uổng phí, nên không có kích liệt chiến đấu, mà lẫn nhau cảnh giác, đồng thời quay người ra tay với Nhiếp Vân.

Ầm ầm!

Một cường giả Kim Tiên cảnh Nhiếp Vân liền ngăn không nổi, hai đại cao thủ đồng thời xuất kích thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.

- Âm Sát hồ lô bạo!

Ở trong công kích cực lớn, đột nhiên vang lên một thanh âm kiên định, ngay sau đó hai người cảm thấy trước mắt vẽ một cái, toàn bộ không gian bị một mảnh âm sát khí nồng đậm che kín, rốt cuộc thấy không rõ lắm.

- Hừ!

Bàn tay của “Vân Vũ Tử” trảo một cái, âm sát khí đầy trời liền triệt để biến mất, vốn tưởng rằng có thể tìm được thiếu niên, lại phát hiện trước mặt rỗng tuếch, nào có nửa cái bóng người.

Đối phương rõ ràng ở lúc hai đại cường giả Kim Tiên cảnh công kích, biến mất vô tung vô ảnh!

- Thằng này khẳng định không chết, tìm kiếm cho ta, đào ba thước đất cũng phải móc ra cho ta!

Tinh thần của “Vân Vũ Tử” quét qua, bao phủ cả tông môn, kết quả lại không phát hiện một bóng người, không khỏi rống to, thanh âm gào thét như khóc như tố, âm hàn tận xương.

- Hỗn Độn linh dịch của ta, ngươi vậy mà luyện hóa thi thể tổ tiên, đại nghịch bất đạo, chết cho ta!

Phù Diêu đại nhân thật vất vả lao xuống lúc này cũng phát hiện Nhiếp Vân triệt để biến mất không thấy gì nữa, tức giận đến oa oa gọi bậy, chuyển dời lửa giận đến trên người “Vân Vũ Tử”, Quỷ Trảo duỗi ra, bay phất phới, hai cao thủ siêu cấp đối bính.

Rầm rầm rầm!

Trong lúc nhất thời không gian nghiền nát, trận pháp vỡ tung, toàn bộ Vân Vũ Tông như lâm vào tận thế, đỉnh núi cũng bị diệt một đoạn.

Hai đại cao thủ quyết đấu, cuối cùng bởi vì thế lực ngang nhau mà hành quân lặng lẽ.

Năm đó Vân Vũ tử cùng Phù Diêu chiến đấu bao nhiêu lần, đều không thể triệt để diệt sát hắn, chớ nói chi là hậu bối tử tôn.

Phù Diêu cũng không cách nào đánh chết chưởng giáo Vân Vũ Tông đã luyện hóa thi thể Vân Vũ tử, cả hai đánh cho không biết bao lâu thời gian, phá huỷ bao nhiêu kiến trúc, cuối cùng từng người lui về.

Hai hổ tranh chấp, lại tiện nghi một gia hỏa không biết từ nơi nào xuất hiện, thậm chí hai người cũng không biết người kia là ai, đến cùng có thực lực gì, để cho tất cả mọi người phiền muộn đến cực điểm.

Nhất là chưởng giáo Vân Vũ Tông, vất vất vả vả ngưng luyện ra Hỗn Độn linh dịch, nếu như không bị trộm, hắn có thể cùng thi thể Vân Vũ tử hoàn mỹ dung hợp, thực lực bạo tăng, chính thức thành tiên thành thánh.

Đạt tới Thánh Tiên cấp, mới có thể chính thức du lịch Linh giới, lao ra Ngạo Võ Châu, đại phóng quanh minh.

Đáng tiếc, những cái này hiện tại đã biến thành mộng tưởng.

- Tra xét rõ ràng nhân khẩu trong khoảng thời gian này ra vào tông môn, ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai!

Dàn xếp tốt tông môn đã lâm vào hỗn loạn, chưởng giáo Vân Vũ Tông hạ đạt xuống tử lệnh.

...........................

Vân Vũ Tông náo động hỗn loạn không chịu nổi, các đệ tử đều điều tra bốn phía, khắp nơi tìm kiếm vị đầu sỏ gây nên kia, nhưng lại không biết trong một gian phòng ở tông môn trưởng lão viện.

Két.. một tiếng, cửa phòng mở ra.

Kỷ Cường trưởng lão đi ra.

Kỷ Cường trưởng lão ở thời điểm náo động, được chưởng giáo an bài ở cách cửa đá không xa thủ hộ, về sau hai đại cường giả chiến đấu thừa dịp loạn trốn thoát. Bởi vì có đệ đệ của hắn Huyền Tiên cảnh Kỷ Phật chăm sóc, nên không không bị thương tích gì.

- Trưởng lão, hiện tại chưởng giáo nghiêm lệnh tuần tra, chúng ta đi chỗ nào?

Chúc Hải thấy hắn ra khỏi phòng, vội vàng đi tới.

- Đi ra ngoài tìm xem, ở chỗ này làm sao có thể tìm được! Ngươi ở nơi này trông coi, ta một mình một người là được!

Kỷ Cường trưởng lão khoát tay chặn lại, nghênh ngang đi ra ngoài, rất nhanh cưỡi Giao Long mã đi ra Vân Vũ Tông.

Ở trên lưng ngựa chạy như điên một ngày một đêm, không biết đã cách Vân Vũ Tông mấy ngàn dặm, lúc này mới ngừng lại.

- Đại nhân, ta đã dựa theo phân phó đi ra. Ngươi... có thể giúp ta giải trừ cấm chế trên người hay không...

Ngừng lại, vẻ mặt Kỷ Cường trưởng lão sợ hãi nhỏ giọng nói, giống như lầm bầm lầu bầu, lại giống như nói chút ít sự tình với người nào đó.

Hô...

Hắn vừa dứt lời, không khí trước mắt vặn vẹo, một bóng người đột ngột xuất hiện.

Bóng người vừa xuất hiện lập tức duỗi lưng một cái, phá đi giam cầm, trên mặt lộ ra biểu lộ cực kỳ hưng phấn.

- Rốt cục trốn ra, nhờ trước kia không có đào tẩu, bằng không thì, cho dù trốn lại xa, cũng tránh không khỏi Kim Tiên đuổi giết!

Hừ nhẹ một tiếng, bóng người nở nụ cười, quay đầu nhìn Kỷ Cường.

Người này chính là Nhiếp Vân trước kia cướp đoạt Hỗn Độn linh dịch.

Ngày đó ở Vân Vũ Tông, hai đại cao thủ đồng thời ra tay. Chỉ cần đụng vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Nhiếp Vân ném ra âm sát khí, tạm thời bao phủ tầm mắt mọi người, thừa cơ trốn vào Bắc Đẩu tinh cung mới tránh thoát một kiếp.

Tránh thoát một kiếp Nhiếp Vân vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, hơn nữa bắt được, đột nhiên cảm nhận được linh hồn lạc ấn của mình, thấy được Kỷ Cường trưởng lão vẻ mặt đang bối rối.

Thời khắc nguy cơ, ở đâu quản được nhiều như vậy, linh hồn lập tức khống chế Kỷ Cường trưởng lão, cũng biến hóa Tinh Cung thành một lốm đốm thật nhỏ dấu ở trong cơ thể đối phương.

Linh hồn điều tra có thể điều tra ra hơi bụi thật nhỏ, từng chút một lạc ấn, còn tiến vào thân thể con người, cùng huyết mạch tương dung, hơn nữa Kỷ Cường tận lực giấu diếm, nên không bị phát hiện, cũng bởi vì như vậy, mới để Nhiếp Vân tránh được một kiếp.

Về phần vì sao có thể khống chế Kỷ Cường trưởng lão, vô cùng đơn giản, đúng là Cửu Dương Liệt Hỏa đan giả kia!

Viên thuốc này giấu ở trong Khí Hải của Kỷ Cường, tựa như một quả bom hẹn giờ, một khi đụng vào sẽ thiêu Khí Hải thành tro bụi, Kỷ Cường trưởng lão cho dù lá gan lại lớn, cũng không dám phản kháng.

Ly khai địa phương nguy hiểm, Nhiếp Vân cũng không sốt ruột ly khai Vân Vũ Tông, mà như trước để cho Bắc Đẩu tinh cung biến thành hơi bụi giấu ở trong cơ thể Kỷ Cường, chưởng giáo Vân Vũ Tông một mực cho là hắn trốn ra bên ngoài, bốn phía truy tra, lại không thể tưởng được chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, hắn giấu ở tông môn, ngược lại để cho đối phương không thể cảm giác.

Thẳng đến danh tiếng đã qua, lúc này mới lệnh Kỷ Cường ly khai, tới đây.

- Giải trừ cấm chế trên người ngươi? Rất đơn giản!

Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, ngón tay điểm ra, trong mắt phóng xuất hào quang đầu độc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.