- Mịa nó, ngươi không mở to mắt sao, không có nhìn thấy có người...
Bị đụng vào, Chúc Hải tức giận đến chửi ầm lên, tiếng mắng mới đến một nửa, thấy rõ người trước mắt, toàn thân không khỏi run rẩy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Đại sư huynh, ta không phải mắng ngươi...
- Không phải mắng ta? Vậy ngươi mắng ai? Coi Nam Cung Khiếu ta dễ khi dễ sao?
Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, bày ra khí thế Đại sư huynh mười phần, một cái tát rút qua.
BA~
Chúc Hải còn không kịp phản ứng, quay tròn nửa vòng, té ngã trên đất, nhổ ra răng gãy.
Chúc Hải chỉ có thực lực Thiên Tiên cảnh hậu kỳ, sức chiến đấu bản thân cũng không bằng Nhiếp Vân, lúc này lại cho hắn là Đại sư huynh hung danh lan xa, nào dám hoàn thủ, bị tát không biết trời đâu đất đâu, trước mắt hoa tinh đầy trời.
- Đại sư huynh, ta sai rồi, là ta nhất thời hồ đồ...
Bị đánh thiếu chút nữa ngất đi, Chúc Hải ngay cả phản bác cũng không dám nói một câu, lập tức nhận lỗi.
Chỉ cần là người Vân Vũ Tông, người nào không biết Đại sư huynh hung tàng ương ngạnh, ngay cả trưởng lão cũng không dám đắc tội, chớ nói chi là hắn.
- Hồ đồ? Dám ở trước mặt ta xưng hô lão tử, ngươi cũng thật lớn mật!
Không để ý tới hắn cầu xin tha thứ, Nhiếp Vân lần nữa đá một cước.
Bành!
Lần này dùng toàn lực, da mặt Chúc Hải run rẩy, đầu lông mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143186/chuong-1402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.