Đi một hồi, vừa mới xẹt qua chỗ ở của Tĩnh Hầu, Nhiếp Vân liền chứng kiến một đống bừa bộn, vài con hầu tử chết ở tại chỗ, trước mắt sụp đổ một mảng lớn cây cối, nhìn mặt đất tạo thành uy thế, ít nhất là một vị cường giả Thiên Tiên lưu lại.
Tuy Nhiếp Vân chưa thấy qua cường giả Thiên Tiên, nhưng hiện tại thân thể hắn đã có được lực lượng Thiên Tiên sơ kỳ, xem xét lực phá hoại là có thể nhận ra.
- Sao ở đây lại xuất hiện Thiên Tiên? Tĩnh Hầu cùng đám người lão tửu quỷ là làm sao đắc tội đối phương?
Con mắt của Nhiếp Vân càng ngày càng lạnh.
Theo như lời Tiêu Nhiên, Tĩnh Hầu là một loại sắp tuyệt tích, ngay cả hắn cũng không đành lòng bức bách, không biết từ nơi nào xuất hiện Thiên Tiên, rõ ràng giết vài con hầu tử, quả thực tội không thể tha thứ!
Chuyện này nếu để cho Tiêu Nhiên biết, nhất định sẽ giận tím mặt.
Thiên Nhãn nhìn sang sơn động của Tĩnh Hầu, phát hiện chỗ đó đã không có hầu tử, thậm chí ngay cả tửu trì cũng bị người lấy hết, biến thành hố đá trụi lủi.
Vèo!
Nhìn rõ ràng tình huống, lửa giận trong lòng Nhiếp Vân càng lớn, tăng thêm tốc độ đuổi theo.
Liên tục phi hành hơn mười dặm, một hạp cốc cự đại xuất hiện ở trước mặt.
Hai bên hạp cốc thẳng đứng ngàn thước, còn không có tiến vào trong đó, một cổ Tu La Sát khí nồng đậm liền đập vào mặt, để cho người sinh ra cảm giác sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143134/chuong-1350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.