- Ngươi... Còn dám động hắn thoáng một phát, ta cho ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này!
Thấy thiếu niên trước mắt không nói hai lời, trực tiếp tát nhi tử, sắc mặt Khâu Lân âm trầm như là than đá, lên tiếng gào thét.
- Xem ra ngươi còn có chút không hiểu quy củ, bất quá ngươi càng như vậy ta càng thích!
Không để ý tới uy hiếp của hắn, bàn tay của Nhiếp Vân trảo một cái, một hồi đùng đùng, hai cánh tay của Khâu Trọng đã bị hắn bóp nát.
- Ngươi...
Khâu Lân tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, vành mắt lập tức đỏ lên.
Hắn làm việc gần đây tâm ngoan thủ lạt, làm sao cũng không thể tưởng được thiếu niên tuổi không lớn kia còn hung ác hơn hắn, nhất là trong mắt lạnh lùng, phảng phất như nhân mạng ở trong tay hắn cái gì cũng không tính.
Tại sao có thể có quái thai như vậy?
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, giao ra đồ vật nhất định để xin lỗi, có thể thả con trai của ngươi!
Không để ý tới hai mắt của Khâu Lân đỏ thẫm, Nhiếp Vân cười khẽ.
- Đả thương con của ta, còn muốn ta bồi thường? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao!
Lúc này Khâu Lân rốt cuộc hiểu rõ ý của hắn, giận quá thành cười.
Răng rắc! Răng rắc!
Bất quá, tiếng cười của hắn còn không có chấm dứt, nghe được nhi tử liên tiếp kêu thảm như giết heo, xương đùi cũng bị thiếu niên chấn thành mảnh vỡ.
- Muốn chết!
Khâu Lân tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143114/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.