Chương trước
Chương sau
Bên cạnh hắn là đám người Ổ Thao vẻ mặt cung kính chỉ dẫn con đường bay thẳng tới vòng vây mai phục.

- Quả nhiên Nhiếp Vân xuất hiện, Ổ Thao làm rất tốt!

Thấy đám người Ổ Thao bay vào trong trận pháp, sắc ăặt Minh Hoành vui vẻ cười ha ha.

Nhìn thấy bộ dạng đám người Nhiếp Vân không có phòng bị, một khi tiến vào trong bẫy rập sẽ bị trúng chiêu, tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

- Ân? Tại sao dừng lại.

Thời điểm hắn đang cao hứng, đột nhiên đám người Nhiếp Vân dừng lại, mặc kệ Ổ Thao dẫn dắt thế nào cũng không tiến lên.

- Nhiếp Vân là kẻ giảo hoạt, hẳn phát hiện ra cái gì đó, Minh Hinh, người chờ ở đây đừng đi đâu, chủ trì trận pháp, hiện tại ta đi ra ngoài dẫn bọn chúng tới.

Minh Hoành nói xong cũng không chờ Minh Hinh trả lời, lúc này hóa thành một đạo hào quang bay thẳng về phía đám người Nhiếp Vân.

- Nhiếp Vân, ngày hôm nay ngươi phải chết.

Bay trên không trung, Minh Hoành lên tiếng rống to, u minh quỷ trảo lăng không đánh xuống, một kích này không phải đánh thảng vào Nhiếp Vân mà là Lạc Khuynh Thành sau lưng hắn!

Ầm ầm!

Linh hồn ba ngàn thê độ phối hợp pháp lực cường đại giáng xuống như mưa to, cũng không có chút lưu tình nào, từ đó mang theo tàn nhẫn nhất kích tất sát.

- Đáng giận, muốn chết!

Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương hung ác như vậy, trên người xuất hiện một đạo hào quang tỏa sáng, vận chuyển thiên phú thiên hành sư ôm Lạc Khuynh Thành vào trong ngực,

Vèo!

Chạy ra ngoài mấy chục dặm, tránh thoát một kích trí mạng.

- Minh Hoành, có bản lĩnh đấu với ta đi.

Cứu Lạc Khuynh Thành, Nhiếp Vân gào to sau đó ra tay với Minh Hoàng.

- Khặc khặc, đấu với ta sao? Tốt, hiện tại ta muốn ngươi hưởng thụ tư vị bị thân nhân phản bội là thế nào.

Cười lạnh một tiếng, Minh Hoành gào to, trong miệng phát ra âm tiết cổ quái.

- Còn không động thủ!

Ông!

Âm tiết vang lên không dứt, Lạc Khuynh Thành trong ngực Nhiếp Vân mất đi khống chế, đôi mắt đỏ rực đầy điên cuồng.

Cánh tay duỗi ra, đột nhiên nàng đánh một quyền vào ngực Nhiếp Vân không phòng bị.

Oanh!

Lực lượng bộc phát cường đại tới cực điểm, công kích đột nhiên bộc phát, Nhiếp Vân không kịp kêu thảm thiết, hắn phun máu tươi như suối sau đó rơi xuống mặt đất, xương cốt tan nát, nội tạng vỡ vụn, mắt thấy không sống được.

- Ha ha, Nhiếp Vân, ngươi có nằm mộng cũng không ngờ lại bị thân nhất của ngươi phản bội a! Lạc Khuynh Thành, còn không qua đây!

Sắc mặt Minh Hoành hưng phấn dữ tợn.

Vèo!

Nghe được phân phó, Lạc Khuynh Thành đi tới trước mặt hắn và quỳ xuống.

- Chủ nhân!

- Ngươi... Ngươi khôi lỗi Lạc Khuynh Thành?

Nhìn thấy động tác trước mắt, Nhiếp Vân nằm trên mặt đất trọng thương gần chết, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Không sai, ta sớm luyện chế nàng thành khôi lỗi, cũng lưu công kích cường đại nhất trong cơ thể của nàng chính là vì chờ đợi thời điểm này, thế nào, phá hư chi lực của ta xâm nhập thân thể có cảm thú tốt chứ?

Minh Hoành cười ha ha.

- Là không dễ chịu, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, nàng có thể đối phó ta, cũng có thể đối phó ngươi...

Nhiếp Vân giãy dụa quát lớn sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

- Đối phó ta? Ngươi bảo khôi lỗi đối phó ta? Ngươi thật sự biết nghĩ... Ha ha ha ha ha...

Dường như nghe được chê cười lớn nhất trên đời, Minh Hoành ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười còn chưa chấm dứt, đột nhiên hắn nhíu mày, cảm giác ngy hiểm tới cực điểm bao phủ toàn thân của hắn, muốn trốn tránh nhưng không kịp, hắn cảm thấy ngực tê rần, xương cốt toàn thân và nội tạng bị một quyền đánh vỡ, máu tươi tuôn ra như suối giống như không cần tiền.

- Ngươi...

Bay ngược về phía sau, lúc này hắn mới phát hiện đánh lén hắn chính là Lạc Khuynh Thành đang quỳ, lúc này xương cốt toàn thân Lạc Khuynh Thành rung động, chỉ trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng khác.

- Ngươi là Nhiếp Vân?

Nhìn thấy bộ dạng này, hắn mới biết được thì ra Lạc Khuynh Thành chính là Nhiếp Vân biến thành.

Nhiếp Vân lúc trước hiện tại bay tới và khôi phục dung mạo vốn có, trên người không mang theo chút tổn thương nào, chính là Lạc Khuynh Thành!

- Ngươi...

Cho tới giờ khắc này, Minh Hoành đã hiểu hắn bố trí bẫy rập hại người nhưng lại bị người khác hại ngược lại.

Đối phương dùng lực lượng mà hắn và Minh Hinh quán thâu trong người đánh lên người mình, mộtgiọt nước không dư thừa.

Cả đời đánh nhạn bị nhạn mổ mắt.

- Thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng của ngươi, chết đi cho ta.

Hắn hiểu đã xong rồi, Nhiếp Vân làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế, hắn khẽ cười một tiếng, hai đấm giao thoa sau đó đánh tới.

Minh Hoành là địch nhân lớn nhất của hắn, tuyệt đối không thể lưu, vừa ra tay đã không lưu thủ chút nào, một quyền mang theo kiếm ý mệnh kiếm và Vũ Đạo Phá Hư Quyền, Vũ Thần Quyền đan xen vào nhau, hội tụ thành một lực lượng đáng sợ như dòng lũ quét tới phía trước.

- Đáng giận ah! Tuy ta bị ngươi gài bẫy nhưng ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy.

Tự bạo!

Biết rõ cổ thi thể này bị phế không còn sử dụng được, Minh Hoành quyết định thật nhanh, hắn hít dài sau đó lực lượng trong người nổ tung.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt đã nổ tung.

Tráng sĩ chặt tay, hắn cũng ngoan độc, trực tiếp bỏ qua thân hình.

Hắn đoạt xá thân thể của Yêu Vô Ngân, thân thể Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong đột nhiên tự bạo, lực lượng cường đại quét qua các nơi, một đám mây hình nấm xuất hiện.

Vèo!

Thân thể Yêu Vô Ngân nổ tung nhưng linh hồn Minh Hoành biến thành một đạo hào quang bỏ chạy về nơi xa.

- Hừ, thôn phệ!

Nhiếp Vân vui mừng không quan tâm, hắn vươn tay phải về phía trước, lại vận chuyển nguyên khí đan điền thật nhanh, đám mây hình nấm còn chưa bộc phát hoàn toàn đã bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.

- Chạy đi đâu!

Đám mây hình nấm không tạo thành ảnh hưởng gì khác, Nhiếp Vân cười lạnh, hắn tiến lên phía trước một bước sau đó vươn tay ra.

Không gian áp súc, thời gian đảo lưu, linh hồn Minh Hoành đang bỏ chạy bị hắn bóp vào trong tay.

Hừng hực!

Trong lòng bàn tay xuất hiện hỏa diễm cực nóng thiêu đốt, linh hồn Minh Hoành bị đốt cháy không còn lại gì.

- Minh Hinh nhanh dẫn động trận pháp...

Vừa rồi truy kích, Nhiếp Vân đã tiến vào trong vòng vây trận pháp, Minh Hoành cố nén hỏa diễm thiêu đốt gào to.

- Mọi người nghe lệnh, dẫn động trận pháp!

Thấy Minh Hoành thảm như thế, ngay cả linh cũng không thể chạy thoát, Minh Hinh sinh ra tâm trạng một ngon ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nàng rống lớn sau đó kết xuất vài chục đạo thủ ấn, dường như muốn dẫn động trận pháp do rất nhiều yêu nhân bố trí lúc trước.

- Trận pháp? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nó còn hữu dụng sao? Bạo!

Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân búng tay một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.