Thấy lời nói của đối phương mang theo ý đầu độc đậm đặc, bản thân mình tùy thời sẽ lạc vào trong đó, đột nhiên Ổ Thao cắn đầu lưỡi, ngay sau đó ánh mắt của hắn thanh tỉnh, hắn thét dài một tiếng và ý định câu thông trời xanh.
- Thiêu đốt bảo vật? Bảo vật của ngươi ở đâu?
Không để ý tới hắn la lên, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, đột nhiên hắn vươn tay và sau đó có một đống bảo quang bộc phát hào quang sáng ngời xuất hiện ngay trước mặt.
- Cái gì? Đây là Linh Hồn Chung, Tử Ngọc kiếm, Khiếu Thiên Ấn của ta... Tại sao chúng nằm trong tay của ngươi?
Nhìn thấy đống đồ vật trước mặt, Ổ Thao sững sờ, trong đầu mê muội.
Không có bảo vật, không thể tế tự, không có khả năng câu thông tinh phủ chi linh, đạt được lực lượng gia trì.
Nhưng những bảo vật này nằm trong nạp vật đan điền của mình, tại sao nó lại xuất hiện trong tay đối phương?
- Bảo vật của chúng ta cũng không còn...
Không riêng hắn, Phổ Chấn, Khuông Lâm cũng gào thét cùng lúc, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Toàn bộ bảo vật trong nạp vật đan điền của bọn họ biến mất không thấy đâu nữa, không có những bảo vật này, đừng nói tế tự, sức chiến đấu sẽ giảm đi một đám lớn, lúc trước đã không phải đối thủ, hiện tại càng bị động.
- Đương nhiên bảo vật nằm trong tay của ta, thần phục ta đi!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương vừa tế tự nhất định sẽ tạo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143039/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.