Đột nhiên Lạc Khuynh Thành cắn bờ môi đỏ mọng, sắc mặt đỏ như quả đào mật, dường như nói ra những lời này đã cố lấy hết dũng khí của mình.
Xoạt xoạt xoạt...
Nói xong lời này thân thể nữ hài run rẩy, quần áo trắng tuyết trên người nàng biến thành tro bụi, lộ ra thân thể trần trụi của mình.
Dung nhan hoàn mỹ vô khuyết, da thịt tuyết trắng, bộ ngực no đủ mượt, bụng dưới bằng phẳng, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đùi ngọc thon dài... Tuy hắn không rành thân thể của nữ hài nhưng Nhiếp Vân cũng biết dáng người này vô cùng hoàn mỹ, thêm một ít sẽ béo, giảm một ít sẽ gầy.
Đây là lần thứ hai Nhiếp Vân nhìn thấy Lạc Khuynh Thành trần truồng, cho dù như vậy vẫn cảm thấy hô hấp dồn dập, dường như hắn nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất thế gian.
Nếu như tùy tiện một người con gái khác, với lực ý chí kiên định của Nhiếp Vân sẽ không cảm thấy cái gì, nhưng Lạc Khuynh Thành đi theo hắn từ thành Lạc Thủy tới bây giờ, quan hệ nói không rõ ràng, đột nhiên nhìn thấy tình cảnh này hắn cũng cảm thấy toàn thân nóng lên, dường như hắn có phần không kiềm chế được nữa.
- Ta biết rõ thiên phú của ngươi cao, tiến bộ nhanh, mặc dù cố gắng hơn nữa cũng chỉ có thể nhìn bước tiếp, nếu như lần này thật tiến vào trong Bắc Đẩu tinh phủ, tìm được đường lên trời, có lẽ ngươi sẽ đi Linh giới, hơn nữa sẽ đạt tới cảnh giới rất cao, ta không biết năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2143029/chuong-1245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.