Đi qua cổng truyền tống, Nhiếp Vân cảm thấy tràng cảnh thay đổi rơi xuống một đảo nhỏ, đảo không lớn, đường kính chỉ có mấy trăm dặm, vừa xuất hiện đã cảm thấy chí ít có bốn năm đạo tinh thần lực bay tới nhìn chằm chằm, dường như muốn cướp đoạt ngọc bài của mình.
Lúc hắn nhìn sang những người phát ra tinh thần lực này lại thu hồi như nước thủy triều, biến mất vô tung vô ảnh.
Lực lượng của Nhiếp Vân khi khảo thí hơn ba vạn, thôn phệ huyết lôi linh khí hung mãnh như thế, trong mắt rất nhiều người dự thi chính là một trong những nhân tuyển có thể đoạt quán quân, không nên trêu chọc loại người này mới tốt.
Cướp đoạt ngọc bài, tốt nhất nên kiếm quả hồng mềm bóp trước.
- Xem ra những yêu nhân này không ngốc.
Trong nội tâm hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân cũng không tận lực tìm kiếm, chậm rãi đi lên phía trước, chỉ cần không có yêu nhân không có mắt đụng hắn, hắn sẽ động thủ không lưu tình chút nào, cơ bản chỉ cần một quyền là có thể giải quyết, nếu không thể đánh chết cũng sẽ không để bọn chúng sống khá giả, cứ như vậy không đến nửa ngày hắn cũng tìm được mười khối ngọc bài.
Hơn năm mươi người đi vào đảo nhỏ, hắn tìm được mười khối, nói rõ người còn lại trên đảo không nhiều lắm.
- Nhìn xem còn bao nhiêu.
Đứng nguyên tại chỗ, Nhiếp Vân bộc phát tinh thần lực khổng lồ tìm kiếm.
- Còn có bốn, Yêu Vô Thương lại ở trong đó.
Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142986/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.