Thanh diện yêu nhân là chủng tộc yêu nhân nhất tộc bình thường nhất, huyết mạch thấp và không có cường giả gì, hơn nữa Nhiếp Vân ngụy trang thân thể không có cơ bắp nô đủ như Yêu Vô Thương, ngược lại nhìn hắn có chút nhỏ yếu, hắn trong mắt kẻ khác biến thành kẻ thật giả lẫn lộn, tiếng cười nhạo không dứt bên tai.
Cho dù nhân loại hay yêu nhân đều có tính cách xem náo nhiệt và nói hùa, cũng là thói hư tật xấu, bị cường giả cười nhạo thì không dám phản bác, từ đó cười nhạo kẻ yếu hơn để tìm mặt mũi và thỏa mãn.
Tình huống hiện tại chính là như vậy, bọn chúng bị Yêu Vô Thương cười nhạo không dám phản bác, đành phải tìm lại mặt mũi từ thanh diện yêu nhân yếu ớt trước mặt.
- Gia hỏa ở nơi nào tới qâấy rối, còn không lập tức cút ra ngoài!
Yêu nhân phụ trách nghe mọi người cười nhạo cũng cau mày, lúc này hắn khoát tay xua đuổi Nhiếp Vân.
- Chẳng lẽ các ngươi xem dáng người khảo hạch sao?
Nhiếp Vân không nghĩ tới chính mình đi tới liền bị xem thường, hắn cau mày.
- Đương nhiên không phải, loại người có thân thể như ngươi có thể đánh ra một trăm sao? Nếu như có thể đánh ra một trăm thì xem như ta nhìn lầm!
Yêu nhân phụ trách cười lạnh.
- Đánh ra một trăm?
Không nghĩ tới yêu nhân phụ trách lại có nhãn lực kém như vậy, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên thực tế cũng không trách bọn chúng như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142981/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.