- Nhiếp Vân... Ngươi có thể buông tha ca ca ta hay không... Cầu ngươi...
- Tốt... Ta đáp ứng!
Nhiếp Vân xiết chặt nắm đấm, dùng thanh âm khàn khàn nói.
- Cảm ơn...
Trong mắt hiện lên một tia hài lòng, đầu Di Tĩnh nghiêng một cái, hồn phi phách tán, hương tiêu ngọc vẫn.
- Di Tĩnh...
Ôm thân thể nữ hài đã không còn nhúc nhích, Nhiếp Vân gào rú một tiếng, hai mắt đỏ thẫm, hình ảnh cùng nàng ở chung từng chút hiển hiện, rõ ràng như vậy, lái đi không được.
- Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi làm sao nhìn ra ta là nữ nhân? Nói cho ta biết, ta liền cho ngươi chơi với ta một hồi, không nói, ta liền trực tiếp giết ngươi!
- Ai, ngươi đây là cái thái độ gì? Ta cũng cho ngươi xem dung mạo rồi, ngươi vậy mà không nói? Ta hỏi lại ngươi một lần, nói hay không?
...
Vừa mới bắt đầu nhìn thấy nàng, như một nữ nhân điên, dã man không nói đạo lý.
- Linh Binh tuyệt phẩm, hì hì, ta cũng có, Địa Ngục Thiết Long Tiên!
- Hì hì, ngươi chạy rất nhanh, bất quá, Di Thiên Linh Phù ta có rất nhiều, liền nhìn ngươi có đủ hay không!
- Ngươi có cánh? Ma Nhân tộc? Lại biết Ma Nhân tộc bí pháp? Khó trách ca ca phái ra nhiều người như vậy, đều không bắt được, thú vị, bất quá, cứ như vậy muốn chạy trốn ra lòng bàn tay của ta, còn không có cửa đâu!
...
Sau khi nhận thức, phát hiện nàng chỉ là ham chơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142924/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.