Trong tiếng hừ lạnh, đột nhiên Vân Huyên chuyển hướng.
Khoảng cách giữa nàng và Nhiếp Vân vốn đã bị thu hẹp, lần chuyển hướng này khiến cho Nhiếp Vân hoàn toàn có thể đi thẳng. Khoảng cách song phương đã dần dần bị thu nhỏ lại, không tới thời gian một nén nhang thì khoảng cách giữa hai người đã bị kéo gần chỉ còn mấy trăm trượng, mắt thấy đã sắp đuổi kịp.
Mấy trăm trượng đối với bọn họ mà nói, tiện tay có thể đánh tới đối phương, đã không tính là khoảng cách gì.
Sưu!
Lại phóng về phía trước một lát, dường như Vân Huyên đã tìm được một nơi nào đó, đột nhiên nàng dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.
- Nhiếp Vân, ta làm chuyện gì cũng có tính toán ở phía sau. Chuẩn bị lần này là giữa cho vị sư phụ kia của ngươi a. Lúc trước ngươi giam cầm ta, khiến cho ta nhận hết vũ nhục. Ta đã nói rồi, nhất định phải đánh chết hắn thì mới có thể giải mối hận trong lòng! Hừ, hắn đã không xuất hiện, như vậy nơi này chính là nơi táng thân của ngươi!
Thở phào một tiếng, thanh âm sắc bén của Vân Huyên mang theo hận ý nồng đậm vang vọng.
- Chuẩn bị ở phía sau? Để cho sư phụ ta?
Nhiếp Vân không biết nàng muốn làm gì cho nên hắn cũng không có ra tay mà là ngừng lại ở vị trí các nàng chừng trăm trượng.
- Không sai!
Vân Huyên cười lạnh một tiếng, bàn tay ngọc khẽ lật, hai cái ngọc bài vỡ vụn trong lòng bàn tay nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142843/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.