- Linh hồn ngọc bài vỡ vụn, cái gì? Ngươi nói cái gì? Điều đó không có khả năng!
Di Hoa cảm thấy đầu óc như đột nhiên nổ tung, sắc mặt đỏ lên.
- Vâng!
Di Lâm cúi đầu, không dám nói nữa.
- Ngọc bài vỡ vụn, nói rõ linh hồn mất đi, tử vong rồi, đến cùng xảy ra chuyện gì? Nàng vì sao vô duyên vô cớ đi ra ngoài?
Toàn thân Di Hoa cứng ngắc.
- Lần trước tông chủ đuổi giết Nhiếp Vân không có thành công, tiểu thư tựa hồ đối với Nhiếp Vân này cảm thấy rất hứng thú, hẳn là đi tìm hắn...
Di Lâm nói.
- Nhiếp Vân?
Di Hoa hàm răng cắn khanh khách!
Từ khi hắn thành danh đến nay, còn chưa từng thống hận qua một người như thế.
Vị hôn thê bị đoạt, muội muội tử vong, ngay cả mình tiến đến, cũng thất bại quay về, thậm chí còn...
Đáng giận a!
- Đừng cho ta biết rõ chuyện này có quan hệ với ngươi hay không, nếu không, ta tuyệt đối bầm thây ngươi vạn đoạn!
Nhớ tới thiếu niên kia, lửa giận của Di Hoa sắp thiêu đốt.
- Mở tàng bảo khố ra, lấy những vật này tới cho ta!
Hít sâu một hơi, giấu lửa giận ở đáy lòng, Di Hoa hất tay, lòng bàn tay nhiều ra một tờ giấy.
Giấy này không phải Linh binh, nhưng lại cực kỳ cứng rắn, mặc dù Nạp Hư cảnh cũng không thể phá vỡ.
Phía trên viết một loạt đồ vật, chỉ nhìn sơ qua liền biết rõ từng cái đều là vật báu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142774/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.