- Đáng giận!
Thấy hắn đã tiến vào vách tường, Thông Linh Xích Vân báo tức giận đến mức gào rú một tiếng. Móng vuốt lần nữa chộp ra một trảo, hung hăng xé rách vách tường đá. Đá vụn tức thì bay tán loạn, thế nhưng đâu còn có bóng dáng của Nhiếp Vân cơ chứ?
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Thấy trong vách tường không có ai, linh hồn khổng lồ của Thông Linh Xích Vân báo thoáng cái đã lan tràn ra bên ngoài. Linh hồn giống như cơn lốc lan tràn ra chung quanh.
- Ở đằng kia! Để xem người trốn chỗ nào!
Quả nhiên, linh hồn lan tràn ra, nó đã lập tức phát hiện ra thân ảnh của Nhiếp Vân. Lúc này hắn đang chạy như điên trong rừng cây, tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã thoát ra mấy trăm dặm.
Gào rú một tiếng, thân hình to lớn của Thông Linh Xích Vân báo thoáng một cái đã nhảy lên, bắn thẳng tới.
Tốc độ của nó còn nhanh hơn Nhiếp Vân nhiều, rất nhanh đã nhìn thấy đối phương xuất hiện ở phía trước.
- Dám trộm đồ đạc của ta, chết đi cho ta!
Móng vuốt giương lên, lần nữa đánh ra.
Ầm ầm!
Một tiếng vang lớn vang lên, cây cối trên mặt đất lập tức nổ bay, nham thạch xoáy lên, tạo thành một đám mây tựa như hình nấm.
- Ồ? Đã đi đâu rồi?
Uy thế của một trảo này tuy lớn, thế nhưng Thông Linh Xích Vân báo biết rõ cũng không có đánh trúng đối phương. Tinh thần khẽ quét qua, nó đã lập tức phát hiện đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142726/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.