- Tốt, tốt. Dám động thủ với đệ tử cũ, xem ra khi nhập môn lời nói của Viên Kim trưởng lão ngươi không đặt ở trong lòng rồi. Hôm nay tới đây là thôi, tuy nhiên, ngươi chết chắc rồi. Không ai cứu được ngươi đâu.
Tráng hán Thiết Hợp kia gian nan đứng dậy, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Vừa rồi Nhiếp Vân động thủ nhưng cũng không hạ tử thủ, cho nên khiến cho hắn mất mặt, nhưng mà thương thế cũng không quá nặng.
Chỉ là dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được, bằng vào sức chiến đấu Hạp Hư cảnh trung kỳ lại bị người ta đánh một cái tát bay ra ngoài. Bị thua một cách đơn giản như vậy, ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Tuy nhiên hắn cũng không phải là người ngu, hắn biết người này có thể dùng một cái tát đánh bay mình, như vậy lực lượng này hắn không thể nào kháng cự được. Sau khi lưu lại một câu độc ác, hắn quay đầu, hừ lạnh một tiếng rồi định đi.
- Chúng ta đi.
Những người khác thấy Thiết Hợp cũng chịu thiệt, cũng biết thiếu niên nhìn như vô hại này không dễ chọc, mọi người đều theo sát Thiết Hợp, định rời đi.
- Đi? Ta cho các ngươi ra sao? Đến chỗ của ta om sòm một hồi còn muốn rời đi? Ngươi cho rằng tiểu viện của ta là khách điếm hay là chỗ tự do ra vào?
Đi dược vài bước thì Nhiếp Vân đột nhiên xuất hiện ngăn đường.
Người thiện bị người lấn, ngựa thiện bị người cưỡi. Vô luận tới đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142708/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.