Cảm nhận linh khí nhộn nhạo, nồng đậm trên không trung, cảnh sắc trùng hợp với trong trí nhớ, Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân kéo căng, hít thở có chút hỗn loạn.
Tuy rằng bây giờ hắn là tông chủ Kiếm Thần tông, nhưng mà Hóa Vân tông mới thực sự là gốc rễ không thể thay đổi trong lòng hắn.
- Chính là ngọn núi phía trước... Chỗ ở của nàng.
Đi một lát đã nhìn thấy một ngọn núi cao lớn như phỉ thúy xuất hiện trước mắt.
Linh khí trên ngọn núi này dường như cũng không nồng đậm, lại mang theo màu xanh đậm khiến cho người ta chưa tới trước mặt, chỉ cần hô hấp cũng đã cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.
Nàng ưa thích yên tĩnh, thích cây cối, thích hồ nước, nước chảy. Mỗi khi mặt trời chiều ngả về phía tây nàng đều lẳng lặng ngồi bên hồ, nhìn mặt trời từ từ khuất bóng, thân thể không nhúc nhích dù chỉ một lần.
Kiếp trước, kiếp này Nhiếp Vân chưa từng thấy qua có người nào có thể điềm tĩnh như nàng, có thể khiến cho người ta cảm giác bình yên, thoải mái như vậy.
Cũng chính bởi vì như vậy cho nên mặc dù kiếp này có rất nhiều nữ nhân dung mạo không thua nàng xuất hiện, thậm chí còn thích hắn, nhưng mà cũng không thể làm cho Nhiếp Vân quên đi được nàng.
- Đi qua.
Tâm niệm thông thấu, một chút tâm tình khẩn trương kia buông lỏng. Tuy nhiên, nghĩ tới việc sắp nhìn thấy nàng vẫn làm cho tay chân hắn luống cuống.
Cuối cùng hắn cắn răng mọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142704/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.