Lần khảo hạch này Nhiếp Vân định trực tiếp trở thành đệ tử hạch tâm, cho nên cũng lười che dấu khí tức. Dù sao trừ hắn ra cũng có không ít cường giả Hạp Hư cảnh, cho nên cũng không sợ bị chú ý quá mức.
- Ồ? Nhìn vị huynh đài này rất lạ mặt nha, không ngờ lại cũng có thực lực Hạp Hư cảnh, vừa nhìn đã biết là tuyệt thế thiên tài, là thần tượng của ta...
Vừa mới đi tới bên trái thì đã nhìn thấy một thiếu niên vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
Người này một thân trắng nõn, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười khiến cho trong lòng người ta sinh ra vẻ thân cận. Nhiếp Vân nhìn kỹ, lập tức ngạc nhiên một hồi.
Nhìn gia hỏa đang nở mặt tươi cười này không ngờ cũng là cường giả Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa nhìn trình độ pháp lực hùng hậu trong cơ thể, không ngờ lại không kém hắn chút nào.
- Ha ha. Thực lực ngươi cũng không yếu.
Nhiếp Vân còn cười cười.
- Ta? Ta được người nhà quán đỉnh, cứng rắn nhét vào, chỉ có thực lực, sức chiến đấu có hạn, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Ngược lại là huynh đài, ta nhìn thấy ánh mắt ngươi tinh anh, khí tức trầm ổn, thực lực không tầm thường a. Về sau tiểu đệ ta đi theo ngươi lăn lộn, đến tông môn nhất định phải chiếu cố ta nha...
Thiếu niên có vẻ mặt trắng nõn kia liên tục gật đầu, vừa cười vừa nói.
- Tên này...
Nghe thấy còn có người tự xưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142696/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.