Sưu!
Lắc đầu, bỏ qua những ý nghĩ này, ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng, chân đạp hư không, thân thể nhoáng một cái đã đi tới chỗ không gian giữa viên cầu và thi thể to lớn kia.
Rọet!
- Trọng lực thật lớn.
Vừa mới tiến vào không gian thì Nhiếp Vân đã cảm thấy thân thể trầm xuống, rơi xuống phía dưới. Thực lực Nạp Hư Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng thiếu chút nữa không thể ổn định, hắn lần nữa vận chuyển thiên phú Thiên Hành sư trong cơ thể, lúc này ổn định thân thể trên không trung.
Đạt tới Khí Hải Cảnh cấp Chí Tôn là có thể phá không phi hành ở trong không gian này. Nếu như không phải có thiên phú Thiên Hành sư thì cho dù muốn bay cũng không thể bay nổi. Từ đó có thể thấy được trọng lực nơi này lớn thế nào. Ít nhất so với Phù thiên đại lục còn mạnh hơn gấp mấy chục lần.
Xiết chặt nắm tay, đột nhiên phía trước chấn động.
Roẹt!
Không gian trước mặt hắn xuất hiện một cơn bão, bên cạnh lại không có một chút động tĩnh nào, giống như một quyền này của hắn không có bao nhiêu lực lượng vậy.
- Không gian nơi này thật ổn định...
Người ngoài không nhìn ra, nhưng mà Nhiếp Vân lại biết rõ, một quyền vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, vượt qua một ức vạn tượng. Nếu như ở Phù thiên đại lục ít nhất phải đánh ra âm bạo liên tiếp, tất cả mọi thứ trong phương viên trăm dặm đều bị liên quan, cho dù là những ngọn núi nguy nga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142656/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.