- Ah,, đây là tài liệu chồng chất vứt đi, hoặc bởi vì không thể luyện hóa, hoặc tạp chất quá nhiều, hoặc là đầu thừa đuôi thẹo không có công dụng, để ở chỗ này cũng vô dụng, nếu như tông chủ cảm thấy chướng mắt thì ta cho người xử lý!
Hồng y trưởng lão vừa cười vừa nói.
- Đầu thừa đuôi thẹo?
Nhiếp Vân lắc đầu, dở khóc dở cười
- Thứ tốt, ta lấy cái gì!
Nói xong hắn khom người nhặt khối sắt làm pháp quyết vô danh vận chuyển lên xem, khi cầm khối sắt trong tay đã làm pháp quyết vô danh chấn động rất mạnh, dường như tùy thời có thể vận chuyển.
- Quả nhiên là thế!
Trong nội tâm hưng phấn, trên mặt Nhiếp Vân không biểu hiện ra chút nào, hắn thu vào nạp vật đan điền, khoát tay nói
- Ta đã tìm xong, trở về đi!
- Trở về? Tông chủ, ngươi không hề xem?
Nhìn thấy vị tông chủ này cầm tài liệu đầu thừa đuôi thẹo kia với vẻ mặt thỏa mãn, hận không thể lập tức trở lại, hồng y trưởng lão im lặng một hồi.
Đến tàng bảo khố đi gần hai ngày hai đêm, nhiều bảo bối như vậy không muốn, hết lần này tới lần khác chỉ lấy phế liệu, thật sự là...
Lắc đầu, cười khổ một tiếng và nói:
- Tông chủ, ngươi vừa rồi cầm khối sắt kia là đồ của một cao thủ tìm được trong Cổ Khư, chú tạo sư trong tông thử dùng hỏa diễm thiêu đốt nhiều lần đều không có biện pháp hòa tan... Nếu như tông chủ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142623/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.