Hai đại cao thủ cùng động thủ với nhau, cả tế tự chi địa bị pháp lực bao phủ, mọi người nhìn thấy một lỗ đen thô to như núi đánh xuyên qua gông cùm xiềng xích thiên địa, nó bay thẳng tới giống như muốn thôn phệ mọi người.
- Ai, Vân Huyên, lúc trước ngươi không thể giết ta, hiện tại tự nhiên càng không có khả năng!
Nhìn thấy công kích to lớn trước mặt, sắc mặt Nhiếp Vân, Trần Văn Húc biến hóa, người không có biến hóa duy nhát là Thiên Huyễn, chỉ thấy hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên hắn vươn tay thu hồi hai phiến gỗ vây khốn Vân Huyên vào lòng bàn tay sau đó ném ra.
Ầm ầm ầm...
Phiến gỗ đón gió biến lớn, trong khoảnh khắc chúng cao tam mươi mét giống như hai cánh cửa thật lớn, cũng ngăn cản tất cả phong bạo ra ngoài.
- Lại là chiêu này? Ta xem các ngươi có thể ngăn cản ta bao lâu.
Vân Huyên nhìn thấy Thiên Huyễn lại ném phiến gỗ lần nữa, sắc mặt cả nàng âm trầm và thét to.
Phiến gỗ này nhìn bộ dáng cũng không phải linh binh, lại càng không phải Tiên Thiên Linh Bảo, thậm chí nó chưa từng bị người ta luyện hóa qua, vì cái gì có được uy năng như vậy?
Cho dù nàng có kiến thức rộng rãi cũng không thể biết được.
Cho dù biết, trải qua công kích vừa rồi, nàng cũng biết chỉ cần toàn lực công kích là có thể phá vỡ thứ này trong hai ba phút, mặc dù có thể bảo hộ bọn họ nhưng không kéo dài quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142590/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.