Tuy trong nội tâm khiếp sợ muốn chết, nghĩ mãi mà không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Nhiếp Vân biết rõ hiện tại “nhân chứng vật chứng” đều có, giải thích quá nhiều cũng vô dụng, thở ra một hơi, ngăn chặn kinh hoảng trong lòng nói:
- Bất quá, ta vẫn muốn giải thích thoáng một phát, ta xác thực không động qua Kiếm Thần chi kiếm. Tại sao kiếm này lại ở trong Nạp Vật Đan Điền của ta, ta cũng không rõ ràng lắm!
- Ha ha, không rõ ràng lắm? Ngươi cho rằng một câu không rõ ràng lắm sẽ không có sự tình rồi hả? Theo ta tới Chấp Pháp đội, ta sẽ để cho ngươi biết là có chuyện gì xảy ra!
Mạc Tường cười lạnh, quay người nhìn về phía Nghê Hư trưởng lão.
- Nghê Hư, người này ăn cắp Kiếm Thần chi kiếm, ta mang đi! Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi không có gì để nói đi à nha!
- Không có...
Nghê Hư lắc đầu.
- Vậy là tốt rồi, chúng ta đi, trở về khóa lại xương tỳ bà của hắn, sau đó dùng cực hình, ta xem hắn có khai hay không!
Mạc Tường hất tay, bàn tay run lên liền giao Nhiếp Vân cho mấy thuộc hạ, cao giọng nói.
- Vâng, đội trưởng!
Mấy thuộc hạ cười hắc hắc, trong mắt bắn ra tia sáng yêu dị, xem ra loại sự tình bức cung này bọn hắn làm nhiều lắm, đều không xa lạ gì.
- Kiếm Thần chi kiếm là bảo vật do Kiếm Thần lão tổ lưu lại, ngươi cũng dám trộm, lá gan thực không nhỏ...
Cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142516/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.